Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, Chương Khâu và Trần Lộ cũng thấy hai người đang đến.

Ánh mắt Trần Lộ sáng lên.

Còn Chương Khâu thì bắt đầu khóc bù lu bù loa lên, lúng búng trong miệng:

“Cha... Cha! Con... Con bị đánh thảm quá, hàm răng... Rơi cả rồi!”

Rắc rắc!

Gương mặt Chương Minh lạnh như băng, đôi tay xiết chặt kêu răng rắc!

Tuy rằng trong điện thoại, con trai nói bị đánh rất thê thảm, nhưng ông ta chủ quan, cho rằng con trai cố tình nói như vậy là để dễ kêu mình qua giải quyết chuyện của nó!

Nhưng không ngờ rằng lại thê thảm tới vậy!

Nhìn không ra hình người gì nữa rồi!

“Là ai dám đánh con trai của Chương Minh này? Chán sống rồi hả?”

Ánh mắt lạnh lẽo của Chương Minh bắn ra bốn phía, giọng nói lạnh lẽo thấu xương.

Là tổng giám đốc của tập đoàn xây dựng Thanh Long, là một trong số những nguyên lão đi theo Vương Xung sớm nhất, đương nhiên ông ta cũng có quan hệ với xã hội đen.

Lúc còn trẻ, càng không biết đã chém giết bao người!

Cho nên lúc này khi vẻ mặt ông ta nặng nề như vậy, vô hình khiến khí thế chèn ép tỏa ra, lập tức khiến những người đứng đây cảm giác bị áp đảo mãnh liệt.

“Tổng giám đốc Chương, là cậu ta, chính là người này! Cậu ta không chỉ làm nổ xe của Chương Khâu mà còn tát cho Chương Khâu mười mấy cái!”

Trần Lộ bò dậy từ mặt đất, vẻ mặt hưng phấn chỉ vào Lâm Phong. Hoàn toàn không còn cái mặt nạ dối trá kia nữa. Hai cái tát ban nãy đã khiến cô ta ghi hận trong lòng!

Hiện tại cô thâm muốn Chương Minh đánh cho thằng nhãi Lâm Phong này một trận thật đau, để xả cơn tức này!

“Mày đánh con tao?”

Chương Minh nheo mắt lại, nở một nụ cười nguy hiểm. Lâm Phong không đáp lời Chương Minh, chỉ lạnh lùng nhìn Vương Xung.

Thấy ánh mắt như muốn giết người của Lâm Phong, Vương Xung cảm giác như mình vừa rơi vào hầm băng, cả người run lẩy bẩy.

Ông ta nuốt một ngụm nước bọt, vừa định lên tiếng giải thích một chút thì đúng lúc này, Chương Minh hừ lạnh một tiếng nói:

“Tao đang nói chuyện với mày, mày nhìn chủ tịch của tao làm gì?”

“Sao hả? Nhìn ánh mắt này, mày còn định đánh cả chủ tịch của tao đấy à?”

“Ông đoán đúng rồi!”

Lâm Phong nhướn mày, bước tới đạp Vương Xung một cái.

Vương Xung ngồi sụp xuống đất, ôm bụng, đau tới mức khuôn mặt nhăn nhó.

Nhưng ông ta lại căn chặt răng không dám kêu thành tiếng!

Ông ta sợ kêu ra thì Lâm Phong sẽ cho thêm một đạp nữa!

Nhìn thấy thế, mọi người đều há hốc mồm, ngu cả người.

Ngay sau đó, một cảm giác khiếp sợ ập mạnh tới!

Tên... Tên này điên rồi ư!

Đến cả chủ tịch tập đoàn xây dựng Thanh Long mà cũng dám đánh Quan trọng là từ khi tới đây chủ tịch còn chưa nói một câu!

Thế này cũng oan quá!

“Hay lắm! Phách lối thêm nữa đi! Lâm Phong, bây giờ mày càng kiêu ngạo thì lát nữa chết càng thảm!”

Trong đám người, Tân Phong liên tục thầm cười lạnh. Lúc này Chương Minh cũng phản ứng lại, cảm thấy da đầu tê rần.

Dù thế nào ông ta cũng không ngờ chỉ vì một câu nói vô tâm của mình mà chủ tịch lại bị đánh!

Ông ta bước lên trước muốn đỡ Vương Xung dậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK