“Đúng là buồn cười, các người không nghĩ xem Lâm Phong đang đắc tội ai à? Đấy là nhà họ Lận! Đừng tưởng bây giờ Lâm Phong đang mạnh, nhưng đến lúc Cụ Tổ của nhà họ Lận xuất thế, Lâm Phong chắc chắn sẽ phải chết!”
“Lâm Phong chết rồi, nhà chúng ta sẽ phải hứng cơn giận từ nhà họ Lận, đến lúc đó thì phải làm sao?”
Đại trưởng lão Trương Vệ lạnh lùng nói.
“Đại trưởng lão, ông đừng quên sau lưng Lâm Phong còn có Long Soái.”
Adv
Trương Lỵ nói.
“Ha ha, nhóc con, cô thì biết cái gì?”
“Đám người Long Soái lấy quốc gia làm trọng, một khi xuất hiện nhân tố mà bọn họ không thể chống lại được, chắc chắn họ sẽ bỏ qua Lâm Phong!”
Trương Vệ cười lạnh nói. Sau đó ông ta nói với người trong gia tộc:
Adv
“Mọi người, gia chủ và con cái của ông ta muốn giúp Lâm Phong là vì bọn họ có quan hệ không tệ với Lâm Phong!”
“Nhất là Trương Lỵ, cô ta thích Lâm Phong không phải là chuyện bí mật gì! Bọn họ vì tính toán riêng mà muốn chúng ta lót đường, đúng là hồ đồ!”
Dứt lời, đám người dòng chính đều bàn tán ầm ĩ, ánh mắt nhìn Trương Lỵ tràn ngập vẻ ẩn ý.
Trong mỗi một gia tộc đều có nhiều bè phái, nhà họ Trương cũng vậy!
Đại trưởng lão và gia chủ luôn đấu đá gay gắt, không ai phục ai.
Mà lần này, rõ ràng đại trưởng lão muốn mượn cơ hội này để kéo gia chủ xuống, nếu không cũng sẽ không nói như vậy.
Chỉ là bọn họ cũng không phải người ngu, lúc này sẽ không đứng ra giúp ai mà chọn yên lặng quan sát…
“Đại trưởng lão, ông nói vậy là sao?”
Trương Đống nhíu mày nói.
“Lẽ nào tôi nói không đúng ư? Ông hay thật đấy, cái bẫy to như vậy cũng dám nhảy, ông làm gia chủ thất bại quá!”
Đại trưởng lão trả lời.
Rầm!
Trương Đống vỗ bàn đứng dậy, lạnh lùng nói:
“Đại trưởng lão, tôi chỉ đang thông báo cho ông chứ không phải thương lượng! Ông nghe lời thì tốt, không nghe cũng được. Nếu ngày mai nhà họ Lận tới, tôi sẽ dẫn người đi giúp Lâm Phong!”
“Vậy ư? Nhà họ Trương này chưa tới lượt ông lấy thúng úp voi!”
Đại trưởng lão cười lạnh, vẫy tay ra bên ngoài.
Đột nhiên có một đám người vọt vào phòng họp, vây kín lại!
Mọi người đều giật mình ngẩn ra!
Bởi vì đám người tới không phải thủ vệ nhà họ Trương, mà là người nhà họ Chu!
Người cầm đầu là Chu Thanh, đại trưởng lão nhà họ Chu, Võ Thánh đỉnh phong, thực lực mạnh hơn Chu Bỉnh Quyền đã chết trước đó.
“Trương gia chủ, đã lâu không gặp!”
Chu Thanh nở nụ cười giễu cợt.
Trương Đống lạnh lùng nhìn Chu Thanh và đại trưởng lão, không nói gì.
Lúc này, đại trưởng lão nhìn quanh, nói:
“Mọi người, tuy rằng hai nhà Chu, Trương âm đấu đá nhiều năm rồi, nhưng cũng chỉ cọ sát nhẹ mà thôi, hoàn toàn không phải mối thù lớn gì! Thậm chí để gia tộc phát triển tốt hơn, trước kia tôi và đại trưởng lão nhà họ Chu còn thương lượng định để hai bên hợp tác cùng làm ăn! Nhưng tôi còn chưa nói chuyện này ra thì Trương Đống đã dẫn Lâm Phong tới giết Chu Bỉnh Quyền và Chu Chiến, quả thực là khốn nạn! Thử hỏi, một gia chủ như thế sao mà quản lý tốt gia tộc được?”
Nghe đại trưởng lão nói xong, ánh mắt một đám người nhà họ Trương thay đổi.
Bọn họ không phải người ngu, biết ý đồ của đại trưởng lão, chỉ là bây giờ bọn họ không thể đưa ra ý kiến.
“Đại trưởng lão nếu đã muốn cái ghế gia chủ như thế, tôi cho ông nhé?”
Trương Đống đột nhiên nói.