Tần Vô Đạo thở hắt ra một hơi, gật đầu nói: “Ông nói cũng phải, rất nhiều chuyện là do chúng ta thiên vị quá! Trên thực tế nếu đứng trên góc độ của cậu Lâm, cậu ta làm vậy cũng không sai. Sai là do chúng ta trêu chọc cậu ta trước!”
…
Bên phía Lâm Phong đương nhiên không biết mấy thế lực lớn đang tự biện lý do cho mình. Nếu như biết, chắc anh sẽ vô cùng cảm thán.
Adv
Quả nhiên, chỉ cần có thực lực thì bạn làm gì cũng đúng hết!
“Anh Phong, chuyện lúc nãy thật sự cảm ơn anh.” Lý Tiểu Khả nghiêm túc nói.
Vừa nãy dưới yêu cầu mãnh liệt của Lâm Phong, Lý Tiểu Khả cuối cùng cũng không gọi anh là chú nữa, mà đổi thành anh Phong.
“Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ thôi.” Lâm Phong không đồng ý, lắc đầu.
Adv
“Đúng vậy Tiểu Khả, cậu đừng khách khí như thế! Anh trai tớ nhiệt tình, sao chuyện của cậu mà anh ấy bỏ mặc được!” Lâm Vân Dao đứng bên cạnh cười hì hì nói.
Lý Tiểu Khả nghe vậy rất cảm động, gật đầu, sau đó nói mình hơi mệt nên muốn quay về ký túc xá nghỉ ngơi một chút.
Hai anh em đưa Lý Tiểu Khả về ký túc xá.
Sau đó Lâm Vân Dao chuẩn bị đồ đến thư viện để đọc sách nhưng bị Lâm Phong gọi lại.
“Tiểu Dao, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”
“A? Chuyện gì?” Lâm Vân Dao hơi khó hiểu.
Lâm Phong suy nghĩ chốc lát rồi nói chuyện của Trần Y Nặc và Tiểu Luyến Luyến ra.
Lâm Vân Dao nghe xong thì im lặng, một lúc lâu không biết nên đáp lại thế nào.
Đối với cái tên Trần Y Nặc này, cô ấy không xa lạ gì, bởi vì trước kia hai người này còn yêu nhau, anh trai luôn nhắc tới cái tên này trước mặt cô ấy, khiến cô ấy ấn tượng tới bây giờ.
Mười năm trước anh trai mất tích, cha mẹ đến Vân Xuyên tìm Trần Y Nặc, không lâu sau đó truyền tới tin cha mẹ gặp tai nạn. Điều ấy khiến cho cô bé chín tuổi là cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng, nên không có ấn tượng gì tốt với Trần Y Nặc này.
“Sao vậy?” Lâm Phong thấy em gái khác thường, cười hỏi.
“Không sao, nếu như anh thích, mà cô ấy cũng thật lòng với anh thì em chúc hai người hạnh phúc!” Lâm Vân Dao nói rất chân thành.
Lâm Phong thở dài một hơi, anh thật sự sợ em gái sẽ phản đối, điều này sẽ làm khó anh.
“Em cũng đi gặp Y Nặc với anh đi, tiện gặp luôn cháu gái nhỏ của em.”
“Ừ.” Lâm Vân Dao gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, hình như cô ấy nhớ ra điều gì đó, bèn nói:
“Anh… Anh về cũng được một thời gian rồi, nhưng đã đến thăm mộ cha mẹ chưa.”
Lâm Phong nghe thấy vậy thì ngẩn người, ánh mắt phức tạp nói:
“Người mất như đèn tắt thôi, xem hay không cũng đâu có ý nghĩa gì? Chỉ đau lòng thêm.”
Từ sau khi tu tiên, Lâm Phong phát hiện quan niệm của mình đã thay đổi nhiều.
“Vậy ngày mai anh có thể đi cùng em không? Em bỗng rất nhớ cha mẹ.”
Lâm Vân Dao giả vờ bình tĩnh nói:
“Thực ra em không được thấy cha mẹ lần cuối, cha mẹ được hỏa tán ở Vân Xuyên, lúc được giao cho em chỉ còn là tro cốt lạnh như băng thôi.”
Lâm Phong nghe vậy, trong lòng run rẩy.