Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ồ? Một thứ tốt như mỏ linh thạch ông ta độc chiếm một mình không được hả, tại sao lại nói cho mọi người biết?”

Vẻ khác thường thoáng hiện trong mắt Lâm Phong.

“Việc này tôi cũng không rõ lắm.”

Lưu Năng lắc đầu.



Adv

Khi hai người nói chuyện với nhau.

Cách đó không xa Gia Cát Mặc Trần cũng đang trò chuyện với các võ giả.

Ông ta có gương mặt điển trai, khí chất nho nhã, nụ cười trên môi vô cùng ấm áp, mang lại cho người ta cảm giác như gió xuân vậy!

Người như vậy rất khó để khiến người ta có ác cảm!

Adv

“À tôi thấy mọi người đã có mặt đông đủ rồi, chỉ thiếu mỗi người của nhà họ Vương, có chuyện gì vậy?”

Gia Cát Mặc Trần chợt hỏi.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều không hề do dự kể lại chuyện xảy ra ban nãy.

Gia Cát Mặc Trần dời mắt về phía Lâm Phong, vẻ nghi hoặc không muốn ai khác biết xẹt qua nơi sâu trong mắt ông ta.

“Lâm Phong, cậu gặp tiền bối Gia Cát mà sao không mau lại đây chào hỏi đi?”

“Đúng đó, chẳng lễ phép chút nào cả!”

Có lẽ vì Gia Cát Mặc Trần đã đến nên các võ giả không còn e dè Lâm Phong nữa, họ bắt đầu ồn ào, bắt Lâm Phong đi qua chào hỏi để chèn ép khí thế kiêu ngạo của Lâm Phong.

Không biết Lâm Phi Hải nghĩ gì mà khoé miệng hơi nhếch lên, ông ta cũng lớn tiếng nói:

“Lâm Phong, gặp tiền bối không chào hỏi, bản tính của cậu là đây sao? Cậu như vậy sau này khó nên việc lớn lắm đấy!”

“Lâm Phi Hải, tôi chưa đánh ông nên ông thấy ngứa da đúng không?”

Lâm Phong lạnh nhạt nói.

“Lâm Phong, tiền bối Gia Cát đang ở đây đó, cậu đừng có mà hỗn xược!”

Lâm Phi Hải khinh thường.

“Ồn quá!”

Lâm Phong giơ tay tát về phía Lâm Phi Hải.

Lâm Phi Hải hoàn toàn không kịp phản ứng, văng ra xa mười mấy mét rồi ngã nặng nề xuống đất.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ!

Không ngờ Lâm Phong đã ngang ngược đến mức này.

“Tiền bối Gia Cát, xin ngài hãy đòi lại công bằng cho tôi!”

Lâm Phi Hải giãy giụa bò dậy, lau máu trên khoé miệng rồi nói với vẻ mặt căm phẫn.

Sao Gia Cát Mặc Trần có thể không biết ý đồ của Lâm Phi Hải? Rõ ràng ông ta muốn mượn tay ông để đối phó Lâm Phong!

Gia Cát Mặc Trần hờ hững lên tiếng:

“Gia chủ Lâm à, không phải tôi không đòi công bằng cho ông, mà đúng thật là ông sỉ nhục người khác hơi quá rồi đấy!”

“Tôi…”

Sắc mặt của Lâm Phi Hải biến đổi thất thường.

Đúng là ông ta cố ý cười cợt để dụ Lâm Phong ra tay với mình, mà chỉ cần Lâm Phong ra tay thì chắc chắn sẽ làm mất thể diện của Gia Cát Mặc Trần!

Nhưng không ngờ ông ta buông lời quá nặng, gây ra hiệu quả hoàn toàn trái ngược, khiến Gia Cát Mặc Trần cảm thấy bất mãn!

“Thật ngại quá, vừa rồi do tôi nói sai!”

Lâm Phi Hải lập tức nhận lỗi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK