Nói tới đây, gương mặt Vương Nhạc Hiên đã hoàn toàn lạnh đi, trong lòng phẫn nộ!
Ba đường chủ Tam Khẩu Đường cũng tức giận vô cùng!
Lâm Phong nghe xong thì lại bình tĩnh, bởi vì giới võ đạo tàn khốc như thế, có thực lực mới có tôn nghiêm!
Không có thực lực, chỉ là con kiến hôi trước mặt cường giả thôi. Người ta dùng một tay bóp chết được bạn, cần gì phải nói chuyện đạo lý?
Adv
Ví dụ dễ hiểu hơn, giết một con gà có cần hỏi ý kiến nó không?
Hiển nhiên là không.
“Nhà họ Lục rất lợi hại à?” Lâm Phong hỏi.
“Bọn họ rất mạnh, nhưng chủ yếu là Thất Tinh Môn đứng sau bọn họ, môn phái này mạnh hơn Huyền Linh Môn nhiều, hình như còn có cao thủ Võ Thánh.” Vân Trung Thiên nói.
Adv
“Võ Thánh?” Lâm Phong cười phá lên.
Nếu là lúc trước nghe thấy thế thì anh có thể hơi hưng phấn một chút.
Nhưng bây giờ đã không còn cảm giác gì nữa rồi!
“Được rồi, tôi hiểu đại khái quy định của cuộc thi toàn Giang Nam rồi.”
Lâm Phong bình tĩnh nói một câu rồi tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, chờ đối phương đến.
Đám người Vương Nhạc Hiên thấy vậy thì nhìn nhau, cũng im lặng.
…
Cứ như thế chừng mười phút, mấy người Bao Nhất Hàn đi vào phòng tổng thống.
Khóe miệng Bao Nhất Hàn hơi nhếch lên, nhìn về phía Vân Trung Thiên, nói:
“Vân chấp pháp, đã lâu không gặp.”
“Lục Gia Lâm đâu?” Vân Trung Thiên nhíu mày hỏi.
“Gia chủ đang làm chuyện quan trọng, bảo chúng tôi tới trước để mọi người không phải chờ lâu, nói chúng tôi không nể mặt ai.”
Bao Nhất Hàn cười híp mắt nói.
Bận chuyện quan trọng?
Đám người Vân Trung Thiên đều thấy hơi bất an.
Đây không phải thành phố Vô Tương, Lục Gia Lâm có thể làm gì?
Chẳng lẽ lại âm thầm bày trò gì ư?
Vân Trung Thiên nhìn Lâm Phong, phát hiện Lâm Phong không muốn nói gì, nên bảo:
“Vậy chờ Lục Gia Lâm tới rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”
“Không cần, có lẽ gia chủ không xong trước một tiếng được đâu, chúng ta nói chuyện trước đi…”
Bao Nhất Hàn lạnh nhạt nói.
Vân Trung Thiên nghe xong thì cau mày. Không biết mới là đáng sợ nhất!
Lục Gia Lâm này thủ đoạn độc ác, nếu như định làm gì ở Kim Lăng thì không ổn.
Đúng lúc này, Lâm Phong mở mắt ra nhìn Vân Trung Thiên, nhíu mày nói:
“Ông nói thẳng với hắn đi, đừng lãng phí thời gian!”
Vân Trung Thiên nghe vậy, lấy lại tinh thần, nhìn đám người Bao Nhất Hàn nói:
“Là thế này, hôm nay tôi gọi mọi người tới là để nói chuyện cuộc thi toàn Giang Nam! Các người cũng biết Kim Lăng chúng tôi vì đắc tội nhà họ Lục mà bị chèn ép mười năm, những năm đó chúng tôi thảm như thế nào các người cũng biết rồi!”
“Vân chấp pháp, ông nói cái này với tôi làm gì? Chẳng lẽ muốn xin tha thứ à? Nếu ông muốn xin tha thì phải đợi Lục gia chủ tới mới được, tôi không tự quyết định được.”