“Đáng lý với tài y thuật của mình, cốc chủ Dược Cốc có thể chữa tốt! Thế nhưng Hoa viện sĩ không chỉ mắc bệnh teo cơ một bên. Về sau còn phát hiện cậu ấy trúng phải loại độc mãn tính!”
Triệu Vô Cực nói một hồi, không biết nghĩ gì mà nước mắt giàn giụa.
Ông ta thình lình quỳ phịch xuống trước Lâm Phong: “Cậu Lâm, Hoa viện sĩ không thể chết được! Cậu ấy là người quan trọng nhất với đất nước tôi! Xin cậu nhất định phải giúp đỡ! Bây giờ chúng tôi không còn cách nào khác nữa rồi! Nếu tổng bộ mà không nói có lẽ cậu còn cứu được thì tôi cũng chưa nghĩ tới việc đến tìm cậu!”
“Để tôi đi xem thử, về phần cứu được hay không thì khám đã rồi nói sau.” Lâm Phong lắc đầu nói.
Adv
“Cảm ơn cậu Lâm!” Nghe vậy, Triệu Vô Cực mừng quýnh lên, chỉ cần Lâm Phong bằng lòng ra tay là được!
Ông ta chỉ sợ Lâm Phong không chịu lo chuyện bao đồng.
...
Adv
Lát sau, Lâm Phong đi cùng Triệu Vô Cực tới Dược Vương cốc.
Trước cổng Dược Vương cốc có một số đệ tử đang canh gác, tuy nhiên người do Triệu Vô Cực dẫn đến nên cũng không ai ngăn cản.
Hai người thuận lợi đi tới chỗ một căn nhà gỗ!
Trong nhà gỗ có rất nhiều người đang đứng. Bọn họ đều là những người sở hữu tài y thuật cao siêu của Dược Vương cốc, đếm khoảng mười bảy, mười tám người!
Dẫn đầu chính là một ông lão tóc bạc mặt hồng hào.
Người này chính là cốc chủ Dược Vương cốc, được người đời gọi là “Thánh dược Dược Tư Mạc”!
Ngoài ra, hai phó cốc chủ Dược Trần, Dược Viêm và Hoàng Mi Đạo Nhân của bộ chấp pháp cũng đang ở đây!
Nhìn thấy Lâm Phong đã đến, ba người lập tức tiến lên chào hỏi. Những người còn lại trong nhà không phản ứng gì, chỉ đổ dồn ánh mắt vào Lâm Phong.
Có người tò mò, có người nhíu mày, có người khinh thường...
“Chào cậu, tôi là cốc chủ Dược Vương Cốc: Dược Tư Mạc!” Dược Tư Mạc nói.
“Lâm Phong!” Lâm Phong tiện lời đáp một câu, không có ý giao lưu nhiều với Dược Tư Mạc.
Anh đi thẳng tới trước giường, nhìn Hoa Vân Phi nằm trên giường.
Giờ phút này, Hoa Vân Phi nhắm nghiền hai mắt, nhịp thở yếu ớt, cơ bắp toàn thân đã teo lại, thoạt trông gầy như que củi…
Nhớ lại mấy lần trước gặp Hoa Vân Phi, cõi lòng Lâm Phong không khỏi thổn thức.
Mặc dù người này ốm yếu dai dẳng nhưng luôn đem đến cho người khác cảm giác bình thản dịu êm!
Người phàm bình thường mà đạt được tới cảnh giới này ắt không tầm thường!
“Cậu Lâm! Xin cậu hãy cứu cậu chủ nhà chúng tôi với!”
Cô hầu Tiểu Thanh vừa thấy người đến đây là Lâm Phong thì lập tức quỳ xuống, nước mắt rơi lã chã.
“Đừng cứ động chút là quỳ thế! Nếu tôi đã tới mà cứu được thì ắt sẽ cứu! Nếu không được, cô có quỳ dưới đất cũng vô ích.” Lâm Phong hờ hững nói.
Chứng kiến cảnh này, không ít dược sư trong Dược Vương cốc khó chịu ra mặt!
Họ thấy Lâm Phong kiêu ngạo quá, chẳng coi ai ra gì, thậm chí cốc chủ chào hỏi mà cậu ta cũng tỏ vẻ thờ ơ!
Chính vào lúc này, Lâm Phong nhìn quanh bốn phía, nói: “Mọi người ra ngoài hết đi, chen chúc ở đây ngoài việc tăng nhiệt độ phòng thì không còn tác dụng nào khác cả!”
“Ý gì đây?”
“Cậu có hơi quá đáng hay không?”
Đông đảo dược sư nghe vậy đều phẫn nộ ra mặt!
“Bạn trẻ Lâm, bệnh của Hoa viện sĩ rất nghiêm trạng. Những người chỗ chúng tôi đều có chỗ hiểu biết, ở đây sẽ giúp đỡ được cậu đôi chút!”
Dược Tư Mạc trái lại không tán thành.
Lâm Phong càng kiêu ngạo, ông ấy lại càng thấy Lâm Phong có chút năng lực thật!