Có một ngọn núi chặn thần thức của anh lại, khiến anh không nhìn thấy được tình hình bên trong!
Điều này rất lạ!
Tuy rằng bây giờ thần thức của anh không quá mạnh, nhưng có thể ngăn cản thần thức của anh tra xét, nghĩa là ngọn núi đó rất có thể đã bị cao nhân bố trí cấm chế.
Trừ việc đó ra, Lâm Phong còn nhìn thấy không ít võ giả dưới chân núi.
Adv
Những võ giả này tách thành từng nhóm nhỏ, phân tán khắp nơi, lén la lén lút.
“Lẽ nào đây chính là ngôi mộ của tiên nhân mà Diệp Thiên Tâm nói?” Lâm Phong suy nghĩ chốt lát, cả người hóa thành một luồng sáng bay về phía ngọn núi kia.
…
Adv
Trăng sáng vằng vặc, sao trời lấp lánh.
Sâu trong dãy núi Hoành Đoạn có một đám võ giả đang lục lọi.
Thực lực của những võ giả này không tầm thường, bước đi vững vàng, tinh lực dồi dào, thấp nhất cũng đã là Địa Cảnh, thậm chí là Thiên Cảnh cũng có! Bọn họ bị đồ vật được chôn trong mộ của tiên nhân hấp dẫn mà đến!
Dù sao chỉ cần ăn một viên đan dược là có thể khiến một võ giả Địa Cảnh nhảy vọt lên cả một cảnh giới lớn! Có võ giả nào có thể chống lại sức hút này?
Lúc này, dưới một gốc cây cổ thụ che trời có hai người đang đứng. Một trong số đó chính là Minh chủ liên minh võ đạo Vương Nhạc Hiên.
Người còn lại là một phụ nữ đẫy đà.
Người phụ nữ mặc sườn xám, đầu cài trâm, cơ thể mềm mại, môi đỏ mọng hơi hé, rất quyến rũ.
“Không ngờ đến muộn như vậy rồi vẫn có rất nhiều cao thủ đang tìm kiếm ở chỗ này! Xem ra tin tức trong mộ tiên nhân có giấu đồ còn chấn động hơn so với chúng ta nghĩ! Anh Vương, anh nói tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
Người phụ nữ đẫy đà đưa mắt nhìn Vương Nhạc Hiên, nhỏ giọng nói. Dường như ông ta đang nghĩ cái gì đó nên không đáp lời.
Người phụ nữ lắc lắc tay Vương Nhạc Hiên, dùng giọng nói nũng nịu nói: “Anh Vương… Anh làm sao thế? Suốt quãng đường tới đây anh cứ đờ ra, không để ý người ta! Trước đây anh không đối xử như thế với người nhà.”
“Đừng lộn xộn, anh đang nghĩ một chuyện!”
Vương Nhạc Hiên lấy lại tinh thần, nhỏ giọng đáp.
Thành phố Kim Lăng và dãy núi Hoành Đoạn của Vân Xuyên cách nhau cả nghìn cây số, dưới tình huồng bình thường, Vương Nhạc Hiên sẽ không có khả năng chạy tới đây tìm một nấm mồ chẳng có chút thông tin gì.
Lúc này thật sự là bị tri kỷ ép buộc dụ dỗ tha tới đây!
Tri kỷ của ông ta tên Tiểu Hồng, chính là một vị thiếu phụ của nhà họ Lâm ở Kinh Hàng, dùng ba từ khái quát sẽ là đẹp, tốt, quyến rũ.
Lâm Tiểu Hồng là một võ giả Địa Cảnh đỉnh phong, vì rất lâu rồi không thể bước lên Hậu Thiên Cảnh, nên nghe thấy tin mộ của tiên nhân thì nghĩ đây là một cơ hội tốt, nên kéo ông ta tới đây cùng.
Nhưng… Vương Nhạc Hiên đâu còn tâm trạng nghĩ tới cái này?
Ông ta còn đang đau đầu vì chuyện của Lâm Phong đây!
Lâm Phong nói trong vòng ba ngày nếu không thể tìm được hung thủ sau màn thuê xạ thủ kia, sẽ cho thành phố Kim Lăng máu chảy thành sông! Mà bây giờ đã hơn một ngày rưỡi rồi, còn chưa có manh mối gì! Cũng không biết bên phía lão Vân thì thế nào rồi.
Vương Nhạc Hiên không nhịn được, thở dài một hơi, trên mặt chẳng còn vẻ hăng hái trước kia.
“Anh đang nghĩ chuyện gì thế? Có chuyện gì quan trọng hơn việc em đột phá chứ? Anh còn như thế thì chuyện trước kia em đồng ý với anh, anh đừng mong thực hiện được!”
Lâm Tiểu Hồng không vui, giận dữ nói.
“Tùy em!” Vương Nhạc Hiên không thèm để ý, đáp.
Đồ chơi thôi, chơi nhiều lần cũng không sao.
“Đàn ông đều không tốt lành gì, kéo quần lên là mặc kệ!”
Lâm Tiểu Hồng nghe vậy, đôi mắt lạnh lẽo.