Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Phong giật mình, hỏi tiếp:

“Phương Tây cũng có người tu luyện?”

“Đương nhiên là có, thiên sứ hai cánh cậu vừa đánh chết đấy, hoặc phải nói chúng là chủng tộc ngoại lai mới đúng! Ngoại trừ thiên sứ hai cánh còn có bốn cánh, sáu cánh, tám cánh, mười cánh và mười hai cánh!”

“Trận chiến năm đó chúng ta vốn nắm chắc thắng lợi! Nhưng đột nhiên có một con thiên sứ mười hai cánh xuất hiện, cô ta quá mạnh, quét sạch người bên ta! May mà lúc mấu chốt có một vị cao nhân Độ Kiếp ra tay, kêu gọi Thiên Đạo lực mới đẩy lui được thiên sứ kia! Cũng từ trận chiến đó, con đường tu tiên chẳng còn mấy ai, đạo hữu của ta chết sạch, đáng thương…”

Nghe lời lão già áo trắng kể xong, trong lòng Lâm Phong dậy sóng.

Adv

Thì ra năm trăm năm trước, giữa phương Đông phương Tây từng có một trận chiến tiên đạo!

Cao nhân Độ Kiếp là ai? Chẳng lẽ là sư phụ?

Hơn nữa từ miệng lão già áo trắng có thể đoán được thiên sứ kia chỉ bị đẩy lùi chứ chưa chết…

Adv

Nếu sau này nó quay trở lại…

Với thực lực võ đạo của Đại Hạ, sợ là khó mà ngăn được!

Đúng lúc này, lão già áo trắng đột nhiên thở dài một hơi, nói:

“Mà thôi, lần này do hậu duệ đảo Long của tôi làm sai, dám cấu kết với kẻ bên ngoài, để tôi thanh trừng đi.”

Lão già áo trắng làm pháp ấn, bắn ra thuật pháp nhắm thẳng hai vị lão tổ!

Hai lão tổ không kịp tránh né, bị đánh bay ra ngoài hơn ba mươi mét, cuối cùng đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, nội tạng vỡ nát.

“Sư… sư phụ!”

Hai người họ kinh ngạc ôm ngực, vẻ mặt bi thương nhìn lão già áo trắng.

“Trước kia thấy hai đứa có thiên phú không tệ, kìm lòng không đậu nên chỉ điểm một chút. Đáng tiếc chỉ dạy võ đạo cho các người, lại quên dạy cách làm người!” Trên mặt lão già áo trắng đầy vẻ phức tạp.

“Chúng… chúng con…”

Hai vị lão tổ định nói gì đó nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt sáng ngời dần dần ảm đạm, ngã xuống đất hoàn toàn tắt thở!

Nhìn thấy vậy, tâm trạng của đám người Chu Côn rất phức tạp, có cảm giác không thể tả được, không vui vẻ như tưởng tượng!

Lúc này lão già áo trắng nhìn Lâm Phong nói:

“Chuyện đã xong, cậu để người bên thủ đô đến tiếp quản đảo Long đi! Lão già này chỉ có một thỉnh cầu là bỏ qua những người khác trên đảo. Tuy rằng bọn họ đã thay lòng nhưng cũng là huyết mạch của Viêm Hoàng, cần phải uốn nắn lại, vẫn có thể cứu được.”

“Không thành vấn đề.” Lâm Phong gật đầu.

Cuối cùng lão già áo trắng mới hơi mỉm cười.

Ông ta nhìn Lâm Phong chăm chú, nói:

“Lâm Phong, thời đại mạt pháp, thiếu vắng thiên đạo, linh khí khô kiệt, cậu có thể đạt được Nguyên Anh ở cái tuổi này đủ để chứng minh cậu là người cực kì may mắn! Mong rằng có một ngày cậu có thể phá bỏ xiềng xích của thiên địa này, dẫn dắt tộc nhân Viêm Hoàng của tôi được thịnh thế!”

Lâm Phong nghe xong nhíu mày, không trả lời.

Lão già áo trắng cũng không thèm để ý, lắc đầu, quay người rời đi.

“Ông đi đâu?”

“Tôi ngủ tiếp, kiên trì thêm vài năm! Có lẽ bộ xương già này trong tương lai còn để lại được một phần cống hiến! Lâm Phong, nhớ kĩ, dị tộc phương Tây chắc chắn sẽ không yên. Nếu như hòa bình bị phá vỡ, đại nạn sẽ tới…”

“Ông tên gì?”

“Lục Tiệm Ly.”

Nhìn bóng dáng ông ta dần biến mất trong bóng tối, ánh mắt Lâm Phong lấp lánh.

Cho tới nay, anh vẫn nghĩ thế giới này rất đơn giản! Còn tưởng thời đại mạt pháp này anh là Nguyên Anh đại viên mãn đã đủ vô địch thiên hạ!

Bây giờ xem ra còn lâu lắm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK