Đàm Thiên Hồng nghe vậy thì suy nghĩ một lát, không yên lòng:
"Để ba đi với con!"
"Đâu đến mức đó! Chuyện nhỏ thôi mà. Ba chạy qua làm gì."
Đàm Tử Minh không nói nên lời.
Adv
"Con không hiểu! Bây giờ ba đang lo đó! Con có biết nhà họ Giang bị tiêu diệt thế nào không? Cũng là vì Giang Quân Lâm con trai cả nhà họ Giang đắc tội với người không nên đắc tội đó!"
"Con cũng đừng có mà hãm hại ba con."
Đàm Thiên Hồng nghiêm túc nói.
Bên trong quán ăn Nhị Tử.
Sau khi Trương Bưu cúp điện thoại, sắc mặt trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Adv
Cậu ta lạnh lùng nhìn Lâm Phong, rất khí phách nói:
“Này anh kia, như ý anh muốn, tôi đã gọi anh cả tôi tới rồi! Rất nhanh thôi anh sẽ biết…”
“Bốp!”
Lâm Phong tát Trương Bưu bay ra ngoài.
Trương Bưu cố gắng bò dậy, lau máu trên khóe miệng, hai con ngươi nhìn chòng chọc vào Lâm Phong, trong lòng nghĩ rằng đợi anh cả tới, nhất định sẽ trả lại gấp bội.
Lâm Phong phớt lờ sự tức giận của Trường Bưu.
Đối với kiểu lưu mạnh đến cả võ giả cũng không phải, anh thực sự không hề hứng thú.
Sở dĩ để Trương Bưu thông báo cho Đàm Tử Minh tới, cũng chẳng qua là vì muốn tìm cho em gái một tên tay sai mà thôi.
Vì em gái rất xinh, đúng chuẩn hoa khôi học đường.
Tần Phong lúc trước, rồi cả Trương Bưu lần này, lần lượt quấy rối em gái, khiến anh hiểu rằng cuộc sống ở trường của em gái anh không hề yên bình như anh tưởng.
Bản thân là anh trai, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em gái được, cho nên phải tìm một người tùy tùng là chuyện rất cần thiết.
“Anh….anh mau nhìn Tiểu Khả.”
Lúc này, Lâm Vân Dao thấp giọng nói.
“Để anh giúp con bé tỉnh rượu vậy.”
Lâm Phong dùng một tay đón lấy Tiểu Khả, còn tay kia đặt vào giữa phần bụng và phần ngực rồi ấn nhẹ.
“Phì!”
Lý Tiểu Khả phun hết rượu trong bụng ra một cách miễn cưỡng.
Cô ấy mơ màng mở mắt, dường như ý thức tỉnh táo hơn rất nhiều, phát hiện mình đang tựa vào Lâm Phong, vì thế nên cô có chút ngại ngùng nói:
“Chú….Chú, sao chú lại ở đây!”
“Tiểu Dao nói cô xảy ra chuyện, nên tôi mới vội tới đây, sau này cô đừng uống nhiều rượu như thế nữa!”
Lâm Phong nói.
Lý Tiểu Khả liếc nhìn Lâm Vân Dao, trong ánh mắt có chút cảm động.
Cô ấy dường như cũng biết hành động hôm nay của mình có chút không nên, cho nên cô thấp giọng nói:
“Tiểu Dao, cảm ơn cậu! Sau này tớ sẽ không như vậy nữa!”
“Cảm ơn gì chứ! Cậu là bạn tốt nhất của tớ mà! Còn nữa, chuyện của cậu tớ đã nói cho anh tớ biết rồi, anh tớ nhất định sẽ giúp cậu giải quyết!”
Lâm Vân Dao cười vui sướng.
Lý Tiểu Khả nghe vậy thì gật đầu, không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót.
Giải quyết?
Lấy gì để giải quyết!
Tiểu Dao à Tiểu Dao!