“Không thể nào! Sao anh của tôi có thể giết nhiều người như thế chứ, chuyện này nhất định là hiểu lầm rồi!”
Lâm Vân Dao cảm thấy khó mà tin được. Nói cho cùng, 'Tâm lý hiện tại của cô vẫn còn rất đơn thuần.
Trong mắt cô, giết người là phạm pháp, phải đền mạng, đừng nói đến chuyện khuếch trương như giết tận năm mươi sáu người như vậy!”
“tiểu nha đầu, chẳng lẽ anh cô không nói cho cô chuyện này sao?” A Đạt vẻ mặt kỳ quái nói.
“Anh của cô là một người độc ác! Vừ rồi còn nói là sẽ tới giết hết toàn bộ những người ở đây đấy!”
Lâm Vân Dao nghe thấy điều này mà trong lòng không khỏi run rẩy. Một mặt khác,
Cô không tin anh của mình lại tàn nhẫn như vậy, lại coi mạng người như cỏ rác.
Một mặt khác, cô lại sợ anh mình xảy ra chuyện.
Dù gì hiện tại ở đây cũng nhiều người như vậy, nhiều súng máy như vậy! Cho dù anh là một người tu tiên, e là cũng không đối phó nổi! “Các...các anh có thể tha cho chúng tôi không?”
Lâm Vân Dao cắn răng, run rẩy nói.
“Đúng là một em gái chưa trải sự đời, những lời thiểu năng như vậy mà em cũng có thể nói ra được?”
A Đạt cưới chế nhạo. Ngay sau đó. Một đôi mắt nheo lại hững thú nhìn thân thể của Lâm Vân Dao.
“Muốn tôi bỏ qua cho anh trai cô cũng được, có điều cô phải hy sinh một chút mới được!”
“Anh...anh muốn làm gì?”
“Tất nhiên là tôi muốn làm chuyện đó!”
“Không....không làm chuyện đó được!”
Lâm Vân Dao che ngực, trên mặt lộ ra vẻ kinh sợ.
A Đạt nghe vậy sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, cười khẩy một tiếng nói: _
“Chuyện này không phải cô muốn là được
“Nhìn dáng vẻ này của cô, chắc là vẫn còn trinh nhỉ? Anh cô nói sẽ nhanh tới đây trong mười phút, mười phút này đủ để tôi làm mười lần rồi!”
“Đừng...đừng mài! Đừng hiếp tôi.” Lâm Vân Dao hoang mang lo sợ, bò dậy xoay người bỏ chạy.
A Đạt nhàn nhã đi theo sau cô, thèm muốn nhìn vào cặp mông đầy đặn của Lâm Vân Dao, trông giống như đang chơi trò mèo vờn chuột.
Nhìn thấy cảnh này.
Mấy chục người đàn ông mặc đồ đen vội vàng quay lưng lại, không dám nhìn. Người trung niên mặc đồ xám khẽ lắc đầu.
Hắn biết tính cách A Đạt vô cùng háo sắc, cho nên cũng không ngăn cản.
Hơn nữa, chỉ là một em gái bình thường mà thôi, chơi đùa chút cũng chẳng làm sao cả.
Nhưng chính vào lúc này.
“Âm!”
Cửa lớn của nhà máy bỏ hoang bị đá tung từ bên ngoài.
Ngay sau đó, Lâm Phong vẻ mặt u ám đi vào.
Một màn này,