Anh đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Phùng Hải ở thương hội Bách Vân.
"Alo... Cậu Lâm!"
Giọng nói cung kính của Phùng Hải lập tức truyền tới.
"Đã chuẩn bị xong 100 viên đá linh bạo chưa?"
Adv
Lâm Phong hỏi.
"Đã được vận chuyển rồi! Hẳn là tối mai sẽ đến nơi!"
"Được! Cảm ơn ông!"
"Cậu Lâm khách sáo rồi, cậu đã chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng chứ. Chỉ 100 viên đá linh bạo thôi mà, có nhằm nhò gì đâu!"
Adv
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phong quay trở về khách sạn.
Sáng ngủ dậy có hơi mệt mỏi, hao tổn quá nhiều nguyên khí, anh dự định quay về nghỉ ngơi một lát, yên lặng chờ ngày mai đến.
Trước đó anh cho Vân Trung Thiên ba ngày để điều tra ra kẻ chủ mưu đằng sau!
Ngày mai chính là ngày thứ ba!
Nếu Vân Trung Thiên và đám người trong liên minh võ đạo vẫn không thể cho anh một lời giải thích thì chắc chắn anh sẽ phải xử lí một vài gia tộc lớn có hiềm nghi ở trong thành phố Kim Lăng!
...
Bên kia.
Trong phòng họp của liên minh võ đạo.
Đám người Diệp Thiên Long, Vân Trung Thiên, Vương Nhạc Nhiên và Diệp Phàm đang thảo luận về chuyện đã xảy ra ở trong sở thú!
"Tiểu Phàm, con nói có một thanh niên, dùng một cái tát cách hư không đập chết Ải Nhân Vương Quỷ Anh?"
Vẻ mặt Diệp Thiên Long nặng nề hỏi.
"Con tận mắt nhìn thấy, lẽ nào còn có thể nói dối được sao? Lúc đó con đã chuẩn bị tự sát luôn rồi, kết quả thanh niên áo trắng kia chỉ thuận tay quơ một cái là Quỷ Anh kia đã nổ tung tại chỗ!"
"Thậm chí Quỷ Anh còn chưa xuất hiện được quá ba giây!"
Trong lòng Diệp Phàm vẫn còn đầy sợ hãi nói.
Nhớ tới gương mặt đó của Lâm Phong thì lại càng sợ hãi hơn!
Quá mạnh mẽ!
Thực sự là quá mạnh mẽ!
Nếu không phải thấy tuổi của Lâm Phong không hơn mình là mấy thì thậm chí anh ta còn hoài nghi đối phương là bậc thầy võ đạo!
Diệp Thiên Long nghe vậy thì im lặng, đôi mắt sắc bén không ngừng chớp động.
Kỹ năng điều khiển linh hồn của Quỷ Anh xảo quyệt bí hiểm, cho dù là ông ta thì đoán chừng cũng phải phí chút sức lực mới có thể khống chế được.
Nhưng bây giờ lại có một thanh niên tiện tay một cái đã tát chết Quỷ Anh!
Cái này có phải nghĩa là đối phương cũng có thể tát chết mình không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thiên Long cảm thấy hoang đường, nhưng cũng không khỏi có chút sợ hãi!
Lúc này Vương Nhạc Hiên không nhịn được hỏi:
"Cậu Diệp, cậu còn nhớ rõ khuôn mặt của thanh niên mặc áo trắng kia không?"
"Đương nhiên là nhớ rõ rồi! Cả đời này tôi cũng không quên được người đàn ông đó!"
Diệp Phàm vừa nói vừa miêu tả khuôn mặt của Lâm Phong.
Mà theo sự miêu tả của anh ta, vẻ mặt của Vương Nhạc Nhiên lập tức trở nên hoảng sợ.