Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho nên một đấm này mà trúng Lư Ninh thì chắc chắn sẽ khiến hắn thương nặng!

Nhưng không ngờ đối mặt với một đấm này, Lư Ninh chỉ hơi nghiêng người đi là tránh được!

“Lực tay không tệ, đáng tiếc tốc độ quá chậm! Công kích như thế không có tác dụng với tôi!”

Lư Ninh thản nhiên nói.

Trần Thiên Hủ nghe xong nheo mắt, cũng không nhụt chí, bay lên trời đạp thẳng về phía ngực Lư Ninh!

Một đá này tốc độ cực nhanh, gần như đã tạo thành ảo ảnh trên không trung!

“Rầm!”

Adv

Trần Thiên Hủ đá mạnh vào ngực Lư Ninh, phát ra tiếng vang trầm đục, nhưng Lư Ninh chỉ lui một bước đã ổn định thân mình!

“Tốc độ nhanh hơn nhưng lực quá yếu, đây là thực lực của cậu à?”

Lư Ninh vỗ nhẹ bụi trên ngực, thản nhiên nói.

Từ đầu tới giờ hắn đều có vẻ thản nhiên, khinh miệt.

Điều này khiến người nhà họ Trần nghiến lợi!

“Anh có gì mà kiêu ngạo!”

Adv

Trần Thiên Hủ cười lạnh một tiếng, quyết định áp dụng tuyệt kĩ của mình.

Lúc này, Lư Ninh đột nhiên động, một quyền đánh thẳng về phía Trần Thiên Hủ!

Nhanh, chuẩn, độc!

Con ngươi Trần Thiên Hủ hơi co lại, hai tay giao nhau muốn ngăn lại chiêu này!

Nhưng giây sau mặt anh ta tái nhợt.

Bởi vì anh ta phát hiện mình không thể cản nó, khí tức đáng sợ ập đến khiến anh ta run rẩy!

Một giây sau, nắm đấm của Lư Ninh đập mạnh lên hai tay Trần Thiên Hủ!

“Rắc rắc”, hai bên xương tay của Trần Thiên Hủ gãy ra, cả người bay xa hơn mười mét, cuối cùng nặng nề đập lên ghế, khiến cái ghế gãy vụn!

Nhìn thấy vậy, đám võ giả Lĩnh Nam đều cười cợt!

Trần Sơn, Trần Y Thủy và Trần Thiên Hành đều có vẻ lo lắng, vội tiến lên đỡ Trần Thiên Hủ dậy. Họ phát hiện hai tay Trần Thiên Hủ đã gãy, miệng hộc máu, đã hôn mê!

“Anh!”

Trần Y Thủy và Trần Thiên Hành đỏ mắt.

Khó mà tưởng được anh cả luôn vững chãi như thế lại đột nhiên thua thê thảm!

Trần Sơn nhìn về phía Lư Ninh, nói:

“Không phải cậu nói sẽ nhường con trai tôi ba chiêu sao? Đột nhiên đánh ra, quả nhiên là đê tiejen1”

“Đúng là tôi nói nhường cậu ta ba chiêu, vì tôi nghĩ con trưởng nhà họ Trần cũng có thực lực nhất định, cũng ngang ngửa với tôi! Nhưng tôi thất vọng quá. Mới hai chiêu đã thấy rõ thực lực của cậu ta nên tôi thấy không cần tiếp tục nữa, chỉ lãng phí thời gian thôi.” Lư Ninh lạnh nhạt đáp.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, không có vẻ đang dao động chút nào, nhưng cũng chính vì vẻ thản nhiên này khiến người nhà họ Trần hận không thể bóp chết hắn!

Đối phương không hề để cậu cả vào mắt, chỉ coi anh ta như đồ chơi mà thôi!

Lúc này, Nguyễn Hồng Nhan bỗng nhiên vừa cười vừa nói:

“Ha ha, Trần gia chủ cũng đừng nóng giận! Lúc luận võ, bị thương tàn phế là điều khó tránh khỏi, không biết tiếp theo nhà ông sẽ phái ai ra?”

Gương mặt Trần Sơn u ám vô cùng, không biết đáp lại thế nào.

Trần Thiên Hành muốn báo thù cho anh cả, vì vậy nóng nảy hét lên:

“Tôi lên!”

“Không được!”

“Thiên Hành, cậu mới Địa Cảnh, lên thì được gì!”

Mọi người đều đổi sắc mặt, khuyên can.

Trần Thiên Hành nắm chặt hai tay, mắt nhìn chòng chọc vào Lư Ninh nói:

“Người nhà họ Trần ai cũng là hảo hán, không ai nhu nhược!”

“Địa cảnh?”

Lư Ninh phá lên cười, lắc đầu nói:

“Xem ra nhà này không có người rồi. Thế gia võ đạo đệ nhất Vân Xuyên là giả ư?”

Lúc này, Lâm Phong và Trần Y Nặc chậm rãi đi đến.

Nhìn thấy mọi việc, Trần Y Nặc đột nhiên tái mặt. Cô ấy nhớ lúc mình rời đi còn bình thường, sao lại đột nhiên đánh nhau!

“Anh, anh sao vậy?”

Trần Y Nặc chạy tới cạnh Trần Thiên Hủ, vẻ mặt lo lắng hỏi.

Trần Thiên Hủ cười một tiếng, không đáp.

Lâm Phong nhìn Trần Thiên Hủ, liếc nhìn đám võ giả của Nam Lĩnh, phát hiện bọn họ cũng đang quan sát mình!

Anh đi tới cạnh Trần Thiên Hủ, hỏi:

“Ai đánh anh bị thương?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK