Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nam Cung Vấn Thiên, ông quá ngang ngược! Cho dù ông có mạnh đến đâu thì trong giới võ đạo ở thành phố Kim Lăng này, tôi cũng không phải người mà ông có thể sỉ nhục được!"

Long Hạo bò dậy, lau máu tươi bên khoé miệng, không phục nói.

"A? Còn kiên cường quá nhỉ? Tôi thích kiểu người cứng rắn như ông đấy."

Khóe miệng Nam Cung Vấn Thiên nhếch lên vẻ khinh thường.

Hắn ta đột nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng bay vọt tới trước mặt Long Hạo, bóp lấy cổ Long Hạo nhấc Long Hạo lên.

Adv

"Ông..."

Có thể thấy Nam Cung Vấn Thiên dùng sức lực rất lớn, chỉ trong nháy mắt mặt mày Long Hạo đã thành màu gan heo, ông ta muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được gì.

"Làm người thì phải tự biết mình, đỉnh phong Địa Cảnh rất lợi hại ở thành phố Kim Lăng, nhưng ở thành phố Kinh Hàng chúng tôi thì cũng chỉ được coi là tầm trung thôi! Đứng trước tôi thì còn không chống nổi một đòn!"

"Tôi đã từng giết nhiều võ giả đỉnh phong Địa Cảnh rồi, còn nhiều hơn ông thấy nhiều!"

Adv

"Ầm!"

Nam Cung Vấn Thiên quẳng mạnh Long Hạo xuống đất, thản nhiên nói:

"Cho ông một cơ hội sống sót! Bây giờ, quỳ xuống xin lỗi cho tôi, nếu không thì chết luôn đi!"

Long Hạo siết chặt nắm đấm, đầu ngón tay bấm vào trong thịt mà cũng không cảm thấy đau!

Khinh người quá đáng!

Thật đúng là khinh người quá đáng!

Lúc này đây, ông ta thật sự muốn chết luôn cho rồi!

Thân là đường chủ Long Môn Đường, ông ta có bị người khác sỉ nhục thế này bao giờ?

"Anh Vấn Thiên, mọi người đùa vui với nhau thôi mà, không nhất thiết phải quỳ xuống xin lỗi chứ! Hay là để tôi kính ông ba chén rượu, coi như là chịu tội với ông thay cho đường chủ Long Môn Đường nhé!"

Lúc này Tần Vô Đạo giơ chén rượu lên, cười nói.

"Cũng được! Hôm nay là ngày đẹp, không cần phải căng thẳng quá!"

"Ha ha... Anh Vấn Thiên biết nói đùa thật đấy!"

Đám người Đến Thích Thiên nhao nhao cười nói, muốn làm dịu đi bầu không khí ngột ngạt ở hiện trường.

Nhưng lúc này.

"Uỳnh!"

Nam Cung Vấn Thiên dùng một tay hất tung chén rượu trên tay Tần Vô Đạo, cười khẩy:

"Cậu là cái quái gì chứ? Cậu mà cũng xứng nhận tội thay cho ông ta?"

"Anh Vấn Thiên..."

Vẻ mặt Tần Vô Đạo hơi thay đổi.

"Đừng có gọi thân thiết như thế! Hôm nay tôi tới đây chỉ để giải trí thôi, mấy người thật sự tưởng rằng tôi đến đây để trao đổi học thuật với giới võ đạo các người đấy à?"

"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, không chỉ Long Hạo, mà tất cả những người đang ngồi đây, và cả toàn thành phố Kim Lăng, đều chỉ là rác rưởi!"

Nam Cung Vấn Thiên vô cùng hống hách, mặt mũi đầy vẻ khinh bỉ.

Vừa nói dứt lời.

Vẻ mặt của Tần Vô Đạo và những người khác đều cực kỳ khó coi!

Hành động lần này của Nam Cung Vấn Thiên chẳng khác nào đi đại tiện tiểu tiện vào mặt mũi bọn họ, ấn mặt mũi bọn họ xuống bồn cầu!

Nhưng mà chỉ sau một thoáng chốc tức giận.

Mấy người họ lại buông lỏng nắm đấm, ánh mắt chán nản.

Cho dù có tức giận thì sao chứ?

Đối mặt với một vị cường giả siêu cấp Hậu Thiên bậc bốn thế này, kể cả mấy người bọn họ có hợp lại với nhau thì cũng chẳng phải đối thủ của hắn ta, cho nên là dù có bị sỉ nhục thì bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK