Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lâm Phong! Tôi bảo cậu đừng tới, cậu hà tất phải vậy chứ?”

Long Soái nhìn Lâm Phong, vẻ mặt phức tạp.

“Chuyện của tôi, đương nhiên tôi phải tự mình giải quyết!”

“Hơn nữa tôi đã kiểm tra người Lận gia rồi, thực sự không chịu nổi một đòn! Chút nữa các người cứ đứng bên cạnh nhìn là được.”

Lâm Phong nhàn nhạt đáp.

Đám người Long Soái nghe vậy nhất thời không nói nên lời.

Adv

Tại sao Lâm Phong lúc nào cũng tự tin như vậy, không hề biết sợ là gì?”

“Ầm ầm ầm~”

Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền tới tiếng động dữ dội, giống như thiên quân vạn mã đi qua, khiến cho mặt đất khẽ rung chuyển.

Nhìn từ xa, đúng là có rất nhiều người đang lao về phía này, dẫn đầu là rất nhiều võ giả của Lận gia.

Adv

Theo sau bọn họ có rất nhiều võ giả của các thế gia lớn tới xem kịch, phải có trên vạn người, trông có vẻ khí thế bừng bừng, chấn động lòng người….

Nhìn thấy một màn này, Long Soái khẽ nheo mắt lại, lập tức ra lệnh nói.

“Tới rồi! Mọi người chú ý phòng bị!”

“Vâng!”

Ba đời Chân Long Chi Tử, những võ giả cường hãn của các bộ phận lớn đều vẻ mặt ngưng trọng, đôi mắt bọn họ dán chặt vào phía trước.

…..

Chỉ một lúc sau, rất nhiều cường giả của Lận gia đã đi tới gần.

Lận Trần vẻ mặt bình tĩnh, không hề có chút biểu cảm.

Còn Lận Vô Song vừa liếc nhìn đã thấy Lâm Phong, đôi mắt hắn đỏ au, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng cảm thấy rất không cam lòng.

Tại sao?

Tại sao cổ tổ lại bắt mình quỳ xuống xin lỗi Lâm Phong?

Mà lại còn quỳ trước mặt rất nhiều người!

Nếu như có thể, hắn thà cùng chết với Lâm Phong ngay lúc này còn hơn!

Nhưng, hắn biết rằng bản thân không thể là đối thủ của Lâm Phong, cũng không thể trái trái mệnh lệnh của cổ tổ được!

Lúc này, Long Soái bước tới trước một bước, lạnh lùng nói:

“Lận gia chủ, ân oán cá nhân mà thôi, ông không cần phải gióng trống khua chiêng như thế chứ?”

“Long Soái, lời này của ông sai rồi! Lận gia chúng tôi không có ân oán cá nhân gì với Lâm Phong cả!”

Lận Trần lắc đầu.

Long Soái nghe vậy thì trong lòng trầm xuống.

Nhìn dáng vẻ này, Lận Trần rõ ràng là muốn tử chiến mà!

Đám người Tư Đồ Vân Tiêu thấy vậy tất cả đều cảm thấy căng thẳng, thúc đẩy chân khí trong cơ thể, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào…

“Ồ? Vậy sao? Người của Lận gia tàn nhẫn như vậy ư?”

Lâm Phong vẻ mặt băng lạnh, trong nháy mắt đi đến trước mặt Lận Trần, chuẩn bị bắt đầu chém chiết!

Nhưng đúng lúc này, Lận Trần lại không hề né tránh mà cúi đầu kính cẩn.

“Phịch!”

Lận Vô Song đứng phía sau lưng ông ta cũng quỳ sạp xuống đất.

“Ơ????”

Đồng tử của Lâm Phong khẽ co lại.

Những người khác ở hiện trường cũng đều rơi vào trạng thái ngớ người!

Thứ gọi là “Trên cây ngơ ngác có quả ngơ ngác, dưới cây ngơ ngác có ông tôi….

Tình huống gì đây?

Một trận gió tanh mưa máu trong dự liệu đã không xảy ra, trái lại cậu ấm Lận gia còn quỳ xuống trước mặt Lâm Phong?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK