"Sao cậu phá được huyễn trận của tôi nhanh như vậy?"
"Trận pháp rác rưởi như thế mà cần phá sao? Tôi có thể cho bay sạch chỉ trong nháy mắt!"
Lâm Phong cười nhạo, chuẩn bị khai đao!
Mà đúng lúc này, Dược Viêm nói to:
Adv
"Mày ngoan ngoãn giơ tay chịu trói cho tao, nếu không tao sẽ giết Triệu Vô Cực!"
"Lâm Phong, không cần quan tâm tôi! Giết tên súc vật Dược Viêm này, báo thù cho tôi, báo thù cho em trai tôi! Có tên khốn này chôn cùng, tôi chết cũng nhắm mắt!"
Triệu Vô Cực nói xong, trong mắt chảy ra hai hàng huyết lệ!
"Mày câm miệng cho tao!"
Adv
Sắc mặt Dược Viêm lạnh lẽo, chuẩn bị tát Triệu Vô Cực...
Mà đúng lúc này, ông ta chợt phát hiện cánh tay bóp cổ Triệu Vô Cực đã đứt lìa...
"Ào ào."
Trong nháy mắt, máu chảy ra ồ ạt...
Không đợi ông ta kịp phản ứng, đùi phải của ông ta lại truyền đến sự đau đớn, cúi đầu nhìn xuống, đùi phải cũng đứt lìa...
Chẳng biết từ lúc nào, từng sợi kiếm khí trong suốt đã bao quanh cơ thể ông ta, chỉ cần ông ta hơi cử động một chút sẽ bị cắt thành vô số mảnh!
Đây chính là một trong tuyệt chiêu của Lâm Phong, Hạo Thiên Kiếm Khí!
Đến không thấy bóng dáng, đi không một tiếng động!
Ý nghĩ ở đâu, kiếm khí đến đó, một kiếm lật trời!
"Ở trước mặt tôi, việc duy nhất mà ông có thể làm chính là quỳ xuống chịu chết, biết chưa?"
Lâm Phong nói xong, cơ thể anh biến mất ngay tại chỗ.
Sau một giây, anh đi tới trước mặt Dược Viêm, giơ tay ra chuẩn bị sưu hồn!
Dược Viêm thấy vậy thì vô cùng hoảng sợ, cũng không quan tâm đến nỗi đau đớn bị cụt tay cụt chân nữa, lập tức hoảng sợ hét lên với Thiên Huyễn Anh Tử:
"Ngài Huyễn Thuật Sư, cứu tôi!"
"Ong."
Thiên Huyễn Anh Tử khẽ chuyển động quải trượng đầu thú, một năng lượng bí ẩn trào ra khiến cho không gian xung quanh đều mờ đi.
"Kiếm khí của cậu nhanh, nhưng có thể nhanh hơn huyễn thuật của tôi ư?"
Lâm Phong phát hiện cảnh tượng xung quanh mình thay đổi!
Lúc này anh đang đứng trên núi lửa, núi lửa sục sối khiến da anh có cảm giác nóng rát!
Nhưng Lâm Phong biết tất cả chỉ là giả!
"Huyễn thuật cuối cùng cũng chì là huyễn thuật! Chỉ biết tạo ra đồ giả để lừa gạt."
Lâm Phong cười lạnh một tiếng.
Ngay lập tức.
"Rào"
Tinh thần lực khổng lồ từ trong thức hải của anh tuôn trào mãnh liệt như nước thủy triều!
Trong chớp mắt, không gian chung quanh xuất hiện vô số vết rách,
Cuối cùng "rắc" một tiếng,
Toàn bộ biển lửa đều biến thành vô số mảnh vỡ từ từ biến mất như tấm gương vỡ vụn thành từng mảnh!
Mà cùng lúc đó, cách đó không xa, Thiên Huyễn Anh Tử đang liên tục chuyển động pháp trượng đầu thú, mắt loé ánh sáng xanh kỳ dị đã phụt máu tươi, liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng ngã ngồi dưới đất!
"Răng rắc."