Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa dứt lời, Thái Húc tìm đúng phương hướng sau đó liền chạy như bay.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Phong ngăn ông ta lại, hỏi:

"Ông đừng gấp gáp, hãy nói cho tôi biết chuyện ông vừa gặp phải."

"Hiện giờ tôi không có thời gian nói với các người những chuyện này! Môn chủ bọn họ đang gặp nguy hiểm, còn đang đợi tôi dẫn người tới cứu!!"

Thái Húc vội vàng nói.

Adv

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của đám người Triệu Vô Cực, Dược Trần ngưng trọng tới cực điểm.

Môn chủ của Thần Võ Môn là một cao thủ đỉnh cao trong Thập Vạn Đại Sơn, tu vi đã đạt đến cấp đỉnh phong Võ Hồn!

Cường giả như vậy mà còn có thể gặp nguy hiểm?

Adv

"Chẳng lẽ hiện giờ Phùng môn chủ bọn họ đang ở trong Đoạn Hồn Cốc sao?"

Dược Trần nhịn không được hỏi.

"Đúng vậy! Thần Võ Môn chúng tôi đã bị kẻ gian của Ngũ Độc Giáo hãm hại. Môn chủ bọn họ đang bị mắc kẹt trong Đoạn Hồn Cốc, bây giờ tính mạng đang gặp nguy hiểm!"

"Dược phó cốc chủ, tôi thật sự không thể lãng phí thêm thời gian nữa! Tôi phải quay về tìm thiếu môn chủ! Hiện tại cũng chỉ có thiếu môn chủ mới có thể cứu người!"

Thái Húc vẻ mặt sốt ruột.

Dược Trần nghe xong muốn nói gì đó nhưng lại bị Lâm Phong ngăn lại.

"Ông đi đi!"

"Cảm ơn!"

Thái Húc gật đầu, dồn hết sức lực chạy thật nhanh về phía rừng rậm, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người!

Nhìn Thái Húc rời đi, đám người Dược Trần, Triệu Vô Cực vẻ mặt càng thêm ngưng trọng!

Lại là Ngũ Độc Giáo!

Lần này, Ngũ Độc Giáo không chỉ có chủ ý đánh Dược Vương cốc bọn họ mà còn vươn tay đụng tới Thần Võ Môn!

Chỉ là tại sao những người của Thần Võ Môn lại chạy tới Đoạn Hồn Cốc?

Chẳng lẽ bị Ngũ Độc Giáo dụ tới?

"Lâm Phong, hiện tại e rằng ở Đoạn Hồn Cốc rất nhiều nguy hiểm, chúng ta..."

Dược Trần còn chưa nói xong đã bị Lâm Phong cắt ngang.

"Các ông cứ đợi ở đây, tôi có thể đi vào một mình! Hãy nhớ rằng, trước khi tôi bước ra ngoài thì đừng có vào bên trong!"

Vừa nói xong, cũng không đợi mọi người trả lời, Lâm Phong liền sải bước đi vào cửa hang tối tăm và sâu thẳm.

Đám người Dược Trần và Triệu Vô Cực nhìn Lâm Phong rời đi, tất cả bọn họ đều tỏ ra lo lắng!

Nhưng nếu Lâm Phong đã nói như vậy, bọn họ chỉ có thể tìm một chỗ khoanh chân ngồi thiền, yên lặng chờ đợi.

……..

Đường vào Đoạn Hồn Cốc rất hẹp!

Những bức tường núi ở hai bên đã che khuất phần lớn ánh sáng mặt trời, khiến xung quanh trở nên u ám đáng sợ!

Các loại trùng độc, rắn độc đáng sợ phát ra tiếng “rít”, những âm thanh này giống như ma quỷ, người bình thường đi trên con đường này chắc hẳn sẽ sợ chết khiếp!

Nhưng Lâm Phong lại cảm thấy rất thú vị, anh vừa đi, vừa dùng linh hỏa đốt cháy dây leo, trùng độc và rắn độc trên vách đá, phát ra tiếng nổ tách tách!

Đi tới phía sau, âm thanh của trùng độc và rắn độc đã biến mất không dấu vết!

"Dám chọc tức tôi, bất kể là người hay trùng độc, đều phải chết!"

Lâm Phong cười lạnh, tiếp tục đốt cháy vách núi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK