“Ha ha, chàng trai trẻ, chúng ta không thù không oán, không cần giương cung bạt kiếm như thế.”
“Phải không? Nam Cung Vấn Thiên và Nam Cung Tầm có phải người nhà Nam cung không?” Lâm Phong bình tĩnh nói.
Vừa dứt lời, không chỉ Nam Cung Thần Thoại mà mấy người đằng sau lưng ông ta đều co rụt con ngươi!
Nam Cung Vấn Thiên và Nam Cung Tầm đã biến mất mấy ngày liền, bọn họ dang tìm nhưng không ngờ lại nghe thấy hai cái tên này từ chỗ Lâm Phong!
Adv
“Chàng trai, cậu nói vậy là có ý gì?” Nam Cung Thần Thoại hỏi.
“Không có gì, chỉ muốn nói cho ông biết hai người họ là do tôi giết.” Lâm Phong đáp.
Nam Cung Thần Thoại ngẩn ra, sau đó vẻ mặt bình tĩnh cười nói:
Adv
“Không sao, hai người họ bị mù, đắc tội cậu, bị giết cũng là do họ tự tìm, không trách được ai! Tôi còn phải cảm ơn cậu Lâm đã diệt trừ tai họa này cho nhà Nam Cung!”
Tài thật!
Lâm Phong thầm nghĩ như thế!
Lão rùa già này đỉnh đấy!
Chắc chắn là người có sức chịu đựng nhất mà anh từng gặp từ khi xuống núi tới nay.
“Cảm ơn cậu Lâm.” Vẻ mặt Nam Cung Thần Thoại cực kì thành khẩn!
“Không cần cảm ơn.”
Lâm Phong nhìn qua Nam Cung Thần Thoại, xoay người về chỗ, khoanh chân ngồi xuống.
Anh tiêu diệt cả đội nhà họ Vương chủ yếu là vì Diệp Thiên Tâm!
Nhà họ Vương giết cả nhà Diệp Thiên Tâm, giở trò với vợ con lão ta, để Diệp Thiên Tâm sống không bằng chết!
Là lão đại của Diệp Thiên Tâm, anh đương nhiên sẽ không bỏ qua cho người nhà họ Vương.
Nhưng nhà Nam Cung thì khác, anh và nhà Nam Cung đúng là không có thù oán gì!
Nếu có thù oán thì cũng do anh giết người nhà họ trước.
Nếu Nam Cung Thần Thoại đã nhịn như thế rồi thì cứ bỏ qua một bên trước đã.
Chuyện này kết thúc, đám võ giả có mặt ở đó cũng bình tĩnh lại.
Ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Phong đều kính sợ hơn nhiều.
Lâm Phong quá mạnh!
Đến cả Nam Cung Thần Thoại cũng không muốn đắc tội!
Ngưu Bôn âm thầm tiếc hận vô cùng, hận không thể cho mình hai cái tát!
Rõ ràng đã ôm được cái đùi Lâm Phong này rồi, nhưng vì mình ngu xuẩn mà Lâm Phong rời khỏi đội.
Ông ta do dự một lát rồi đi tới trước mặt Lâm Phong, nặn ra một nụ cười nói:
“Cậu Lâm…”
“Cút!”
Lâm Phong phun ra một chữ.
Ngưu Bôn chán nản, không dám nói tiếp cái gì, quay về lại bên cạnh Lâm Phi Hải.
“Tôi đã bảo ông không nên qua đó tự rước lấy nhục mà.”
Lâm Phi Hải nhỏ giọng nói.