“Ở cùng với đám người đó không hề có chút nghĩa lý gì!”
“Mình vẫn nên chuyên tâm tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá Xuất Khiếu Cảnh, mở ra phần mộ của tiên nhân, tìm được cha mẹ và em gái!”
Nghĩ tới đây, Lâm Phong lấy điện thoại ra gọi cho nhị sư tỷ, muốn hỏi về chuyện Sâm Tụ Hồn!
Kết quả lần này điện thoại của nhị sư tỷ lại bị tắt máy!
“Không lẽ thực sự xảy ra chuyện rồi chứ?”
Adv
Trong lòng Lâm Phong đột nhiên cảm thấy bất an!
Lúc này, cửa phòng khách sạn có người gõ cửa, sau khi mở cửa phòng ra, Phùng Mục Trần liền bước vào.
“Tiệc kết thúc rồi à?”
Lâm Phong hỏi.
Adv
Đối với việc lục sư huynh không cùng rời đi với mình, anh cũng không nghĩ nhiều.
Lục sư huynh không như mình, phía sau anh còn có Thần Võ Môn, bề ngoài còn là Chân Long Chi Tử đã được ấn định!
Hơn nữa lúc đó còn có đám người Tư Đồ Vân Tiêu có mặt, nếu lục sư huynh đi cùng với mình, chắc chắn không thích hợp!
“Bữa tiệc vốn tổ chức vì anh, một khi anh đi thì đương nhiên tiệc cũng sẽ tàn!”
Phùng Mục Trần nói xong liền kể lại chuyện Lận Vô Song giết chết quái nhân không lâu trước đó.
Lâm Phong nghe vậy, trong miệng liền thốt ra hai từ: “Ngu xuẩn!”
“Đúng là rất ngu! Nhưng mà hắn cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu!”
Phùng Mục Trần trả lời.
“Anh định giết hắn à?”
Lâm Phong hỏi.
“Đúng vậy! Đợi anh đột phá Nguyên Anh hậu kỳ cũng chính là ngày chết của Lận Vô Song! Đây là lời hứa của anh với Diệu Diệu.”
Phùng Mục Trần khẽ gật đầu.
Lâm Phong nghe vậy suy nghĩ nói:
“Lục sư huynh, anh cũng đừng trách em nhiều lời!”
“Em cảm thấy Doãn Diệu không phù hợp với anh, tính cách người phụ nữ này có chút cực đoan, tàn nhẫn với bản thân, cũng tàn nhẫn với người khác! Là kiểu người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn!”
Phùng Mục Trần đột nhiên thở dài một hơi nói”
“Nếu cậu biết được thân thế bối cảnh của cô ấy, có lẽ cậu sẽ hiểu!”
“Doãn Diệu cũng xuất thân từ một thế gia võ đạo! Trừ ba mẹ ra, cô ấy còn có một người anh trai!”
“Lúc anh cô ấy chuẩn bị kết hôn với một người phụ nữ thì bị Lận Vô Song giết tới tận cửa, còn cướp đi vợ chưa cưới của anh cô ấy!”
“Mà lúc đó Doãn Diệu mới chỉ có tám tuổi!”
“Lận Vô Song nhìn thấy cô ấy tuổi còn nhỏ nên không nổi sát tâm, cô ấy mới có thể may mắn sống sót!”
“Cậu nói xem Doãn Diệu trưởng thành dưới tình cảnh như vậy, trong lòng cô ấy sao có thể không ngập tràn oán giận cơ chứ?”
…..
Khi nghe những lời này, Lâm Phong nhất thời không biết nên nói gì!
Đầu tiên là cảm thấy Lận Vô Song thật sự ngu xuẩn, cả đạo lý diệt cỏ diệt tận gốc còn không hiểu!
Thứ hai là, nếu lục sư huynh đã nói như thế, vậy mình có tiếp tục khuyên nữa cũng vô dụng!
“Dù sao anh cũng không phải là con nít, trong lòng chắc có tính toán, tự mình chú ý chút là được!”
Lâm Phong nói.
“Yên tâm đi! Cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi nhé…”
Phùng Mục Trần vỗ vai Lâm Phong sau đó xoay người rời khỏi gian phòng.