Âm Vô Mệnh không kịp phản ứng, lồng ngực nổ tung, lộ ra một lỗ thủng lớn toàn máu.
“Cậu… cậu…”
Âm Vô Mệnh cúi đầu nhìn lỗ máu trước ngực mình rồi lại nhìn Lâm Phong, muốn nói gì đó nhưng không nói được. Trước khi chết, trong mắt lão ta tràn đầy nghi hoặc không thể giải thích!
Rốt cuộc đây là chiêu thức quái gì vậy?
Adv
“Rầm!”
Cơ thể Âm Vô Mệnh nặng nề ngã xuống đất, máu tươi chảy đầy, chết hoàn toàn!
Nhìn thấy vậy, mọi người lập tức yên tĩnh lại, tất cả đều rét run, tóc gáy dựng đứng!
Hay… Khẩu kỹ mạnh thật đấy!
Thực ra thì sắc mặt Lý Vực cũng có chút thay đổi, nhìn Lâm Phong với vẻ khó tin.
Adv
Thật là kỳ diệu!
Quả thực là vô cùng kỳ diệu!
Loại thuật khẩu kỹ này, vậy mà có thể khiến một người bình thường giết được cao thủ Tiên Thiên Cảnh!?
Nếu có được pháp thuật này, giúp cho những người phụ nữ tay trói gà không chặt trong gia tộc đều học được!
Lý gia bọn họ há chẳng phải chim lớn gặp gió một ngày bay chín vạn dặm hay sao?
“Rất tốt, thuật khẩu kỹ này, Lý gia ta muốn có!”
Trong lòng Lý Vực có chút kích động!
Có điều ông ta không hề hành động hấp tấp!
Nếu như Âm Vô Mệnh đã không phải là đối thủ của Lâm Phong, vậy thì chắc là bản thân ông ta cũng thế, còn phải trở về trong gia tộc, bàn bạc kỹ lưỡng với các trưởng lão trong gia tộc để lên kế hoạch chi tiết mới được!
“Tên tuổi không biết thì cũng thôi đi, đến cả quyền pháp cũng không biết! Sao hắn ta có thể không chết được chứ?”
Lâm Phong lắc đầu.
Sau đó, anh đưa ánh mắt hướng vào trong hội trường, nhàn nhạt nói:
“Quy tắc cũ, cho mấy người ba phút, cút khỏi Tăng gia! Sau ba phút, ai còn dám ở lại đây, thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác.”
Lời này vừa dứt.
Sắc mặt của mọi người tại hiện trường hơi thay đổi.
Mặc dù lời nói của Lâm Phong có tính công kích không lớn nhưng tính xúc phạm lại cực mạnh, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.
Tuy vậy bọn họ cũng không dám cãi lại mà cùng nhau chuyển ánh mắt về phía Lý Vực!
Theo bọn họ thấy, bây giờ ở đây cũng chỉ có Lý Vực có thể đối đầu với Lâm Phong mà thôi.
“Khẩu kỹ của ngài Lâm vô song! Lý mỗ thực sự bái phục, không biết ngày mai ngài Lâm có rảnh không? Lý gia tôi với tư cách là chủ Vân Xuyên, cũng nên làm tròn bổn phận của chủ nhà!”
Lý Vực tiến lên phía trước, mỉm cười nói.
Ông ta định ổn định Lâm Phong trước, rồi sau đó từ từ đối phó.
“Các người vẫn còn hai phút nữa.”
Lâm Phong nhàn nhạt nói.
Lý Vực vẻ mặt hơi sững sờ, sau đó lại nhẹ nhàng cười nói:
“Ngài Lâm, ngài chắc là chưa biết Lý gia tôi….”
“Đếm ngược, 30 giây!”
Lâm Phong ngắt lời Lý Vực.
“Non xanh còn mãi, nước biếc chảy hoài! Ngài Lâm, tương lai chúng ta còn dài!”
Lý Vực nói vội một câu, sau đó lập tức vọt ra ngoài.
Ông ta có thể nhìn ra được Lâm Phong không phải đang đùa với mình!