“Giữa chúng ta căn bản không có ân oán cá nhân, mọi chuyện đều là lỗi của Lận gia chúng tôi! Thực sự rất xin lỗi!”
Lận Trần nở một nụ cười nói.
Mặc dù ánh mắt khác thường của những người xung quanh khiến ông cảm thấy rất xấu hổ, nhưng chỉ cần có thể khiến Lâm Phong tha thứ, ông ta cũng không thể lo nhiều đến thế được!
Mệnh lệnh của cổ tổ đối với người của Lận gia mà nói chính là thánh chỉ!
Adv
Hôm nay, nếu như không thể xoa dịu mối quan hệ với Lâm Phong, lúc trở về Lận gia sẽ chỉ có đường chết.
“Vô Song! Còn không mau xin lỗi cậu Lâm?”
Lận Trần lại hừ lạnh một tiếng.
Thân thể Lận Vô Song run lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
Adv
“Cậu Lâm! Là tôi có măt mà không thấy Thái Sơn, đắc tội với cậu! Mong cậu tha tội!”
Lâm Phong nhìn hai ba con Lận gia, đôi mắt khẽ động!
Dáng vẻ này của hai người họ trông không giống như đang giả vờ, nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì ép buộc đối phương phải quỳ xuống xin lỗi mình dưới ánh mắt của mọi người như vậy?
“Tôi đã giết mấy Võ Thần của Lận gia ông rồi!”
Lâm Phong nhàn nhạt nói.
“Chuyện nhỏ….Lận gia tôi cái gì không nhiều, chỉ có Võ Thần là nhiều! Chết đi vài tên cũng là chuyện rất bình thường.”
Lận Trần mỉm cười đáp lời.
“Két~”
Lâm Phong đột nhiên tóm lấy cổ Lận Vô Song sau đó nâng hắn lên lạnh lùng nói:
“Vậy nếu tôi giết con trai ông thì sao?”
Lần Trần như chết lặng.
Ông ta nhìn con trai giãy giụa không ngừng, hít một hơi thật sâu, tiếp tục mỉm cười nói:
“Nếu như có thể loại bỏ được cơn giận trong lòng cậu Lâm, mọi thứ đều có thể được!”
“….”
Lâm Phong im lặng!
Quả thực là từ trước tới giờ, chưa bao giờ không nói nên lời tới vậy….
Lận gia đột ngột xuất hiện như thế khiến anh có chút bất ngờ!
Đám người Long Soái bên cạnh vẻ mặt cũng đều ngây ngốc, rõ ràng là không thể hiểu được!
Trong đám người có Doãn Diệu là đang nắm chặt nắm đấm,
Tại sao lại như vậy?
Lận gia hùng mạnh sao lại có thể nhượng bộ Lâm Phong?
Chuyện này khiến cho mọi kế hoạch trước đó của cô đều tan thành mây khói….
“Haha, cậu Lâm! Thứ bên trong này, xem như là Lận gia chúng tôi làm quà tạ lỗi với cậu….”
Lúc này, Lận Trần đột nhiên lấy ra một chiếc túi càn khôn đưa cho Lâm Phong.
Lâm Phong liếc nhìn bên trong ước chừng phải có hơn vạn linh thạch, còn có một vài linh dược quý hiếm, đan dược các loại,….
“Ông cũng hào phóng đấy!”
Lâm Phong nói.
“Lận gia chúng tôi trước giờ biết sai là sẽ sửa.”
Lận Trần mìm cười trả lời.
Lâm Phong buông Lận Vô Song ra, rồi đem túi càn khôn cất đi, chậm rãi hỏi.
“Cho tôi một lý do tại sao ông làm vậy?”