"Ông biết đại ấn này sao?"
Lâm Phong hỏi.
"Đâu chỉ biết... Đại ấn màu vàng này là một món pháp bảo rất mạnh!"
"Nghe nói đây là thứ mà một vị cao nhân tặng cho thương hội Bách Vân để làm báu vật trấn hội! Chuyện thương hội Bách Vân có thể làm ăn phát đạt có liên quan rất lớn đến cái ấn này."
Adv
"Ấn này không chỉ có thể điều động linh khí thiên địa xung quanh cho bản thân sở dụng, mà còn có thể tự động tìm địch, không gì không phá được, có thể dễ dàng đập nát một ngọn núi!"
"Cậu cũng mạnh thật đấy, có thể khiến Hoàng Phủ Hằng phải dùng đến thứ này!"
Trần Bắc Huyền nhanh chóng nói.
Lâm Phong nghe vậy, trong lòng dấy lên sự hứng thú.
Adv
Nói như vậy thì chắc chắn vị cao nhân đó là một tu tiên giả!
Hấp Tinh đại pháp của anh chỉ có tác dụng với tu tiên giả, nếu như tu tiên giả này có thể tự tìm đến cửa thì hay rồi!
Những người khác nghe thấy Trần Bắc Huyền giới thiệu, chợt cảm thấy hoảng loạn!
Bọn họ vừa mới nhìn thấy Lâm Phong tàn sát xung quanh, trong lòng sôi trào nhiệt huyết, cảm thấy được tiếp thêm động lực!
Trần Sơn reo lên con rể tốt, con rể tốt liên tục!
Không ngờ chỉ trong giây lát, tình thế đã xoay chuyển!
Hoàng Phủ Hằng là cường giả Võ Hồn Cảnh!
Một vị cường giả Võ Hồn Cảnh còn nắm giữ món pháp bảo đáng sợ như vậy thì sức chiến đấu phải khủng bố cỡ nào chứ?
Bọn họ không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ!
Bởi vì chỉ cần thoáng nghĩ đến thôi, bọn họ đã cảm thấy khó thở!
"Lâm Phong! Tao thật sự không ngờ, ở một nơi hẻo lánh như Vân Xuyên lại có người như mày!"
Ánh mắt Hoàng Phủ Hằng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, ông ta nói tiếp:
"Ồ? Bây giờ ông mới biết hả?"
Lâm Phong mỉm cười.
"Sắp chết đến nơi mà mày còn giả vờ giả vịt với tao?"
Hoàng Phủ Hằng cười lạnh, khắp khuôn mặt toát lên sát ý!
Lần này ông ta không chỉ có mất đi con trai, mà còn mất mười ba vị võ đạo tông sư, có thể nói là tổn thất nặng nề!
Ông ta nhất định phải xử lý Lâm Phong, tiêu diệt nhà họ Trần, lúc đó mới có thể xoá bỏ nỗi uất hận trong lòng, lấy lại thể diện!
Cho nên vì để chắc chắn, ông ta đã dùng bảo vật trấn hội!
"Kim Cang Ấn, lên!"
Hoàng Phủ Hằng ném đại ấn trong tay lên trời, trong miệng lẩm bẩm khẩu quyết vừa thần bí vừa kỳ dị.
“Ong ong."
Kim Cang Ấn toả sáng rạng rỡ, hút hết tất linh khí trời đất xung quanh vào trong như đang cắn nuốt.
Mà theo từng luồng linh khí thiên địa hút vào, Kim Cang Ấn vốn chỉ dài khoảng một bàn tay đã biến lớn trong nháy mắt!
Khí tức đáng sợ tràn ra đã hất tung ngói trên trần nhà, để lộ một khoảng trời âm u!
"Trấn!"
Hoàng Phủ Hằng lại tức giận gầm lên một tiếng!
Sau đó Kim Cang Ấn vừa to lên mấy chục lần chợt bay đến trên đầu Lâm Phong và Trần Bắc Huyền, ép xuống hai người như một ngọn núi nhỏ.
"Rắc rắc rắc."
Áp lực khủng khiếp tác dụng trên cơ thể hai người, khiến sàn nhà lát đá cẩm thạch dưới chân hai người vỡ nát!