Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Vương Nhạc Hiên cũng nhìn trời đầy lo lắng.

Hai người là cao thủ võ đạo, liếc mắt một cái là nhìn ra sấm sét này không bình thường, chúng tỏa ra uy áp từ thiên địa…

“Lão Vân, không liên quan đến cậu Lâm đấy chứ?”

“Khó nói, thực lực của cậu ta rất bí ẩn, hoặc là biết được bí pháp nghịch thiên gì đó, muốn dùng cứu Lý Tiểu Khả!”

Adv

"Con người không nên tùy tiện can thiệp vào sự sống và cái chết, bởi vì đó là việc của trời định. Nếu cố tình làm như vậy, sẽ bị trời phạt."

Ánh mắt Vân Trung Thiên phức tạp.

Đúng lúc này, mây đen đột nhiên tản đi, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng khô gầy lóe lên rồi biến mất phía chân trời.

Sau đó giữa trời đất vang lên tiếng thở dài, rất nhỏ, bị tiếng sấm che lấp, không ai để ý tới…

Adv

Trong gian phòng, Lâm Phong không biết biến hóa bên ngoài thế nào, dù biết cũng không quan tâm!

Lúc này, gương mặt anh tái nhợt, mà khi trận pháp khởi động, gương mặt Lý Tiểu Khả cũng hồng hào hơn!

Hồn phách vừa rời đi của Lý Tiểu Khả bị Lâm Phong triệu hồi, phong ấn trong cơ thể, hiện tại coi như không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cô ấy chưa thể tỉnh lại, phải chờ nội tạng phục hồi như cũ mới được!

Khi tất cả bình thường trở lại, Lâm Phong chuẩn bị đón hình phạt từ thiên đạo, nhưng thần thức đảo qua lại phát hiện bên ngoài không có động tĩnh gì!

“Ủa, không phải sư phụ nói trời đất không dung cho trận pháp này sao? Sao lại không có thiên kiếp? Lẽ nào ở thời đại này thật sự thiên kiếp không giáng xuống được cái nào sao?”

Lâm Phong khó hiểu.

Chỉ là anh cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không có sở thích quái lạ là bị sét đánh, cho nên không phải chịu phạt thì tốt…

Lâm Phong lau vết máu bên khóe môi, ôm Lý Tiểu Khả mặc lại quần áo, sau đó bế cô ấy lên đi ra ngoài.

Đám người Vương Nhạc Hiên, Vân Trung Thiên và viện trưởng Trương thấy Lâm Phong đi ra đều giật mình, vội tiến lên đón.

“Cậu Lâm, không sao chứ?”

“Cậu Lâm, cứu được không?”

“Cứu được? Đùa à! Cậu ta là đang sỉ nhục thi thể!”

Viện trưởng Trương lạnh lùng nói.

Lâm Phong bình tĩnh nhìn ông ta, phóng ra một luồng uy áp đè ông ta quỳ xuống đất không dậy nổi.

Nhìn thấy vậy, đám người Vương Nhạc Hiên đều thay đổi sắc mặt, lập tức lo lắng nói:

“Cậu Lâm nương tay, ông ta cũng là quan tâm quá nên mới vậy.”

“Phù!”

Lâm Phong thở hắt ra một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, lúc anh mở mắt ra, ánh mắt đã tỉnh táo lại.

Anh bình tĩnh hỏi:

“Kiểm tra camera giám sát chưa?”

“Đã tra, chỉ là không nhìn ra được gì, chỉ thấy mấy bóng người kì lạ chạy vào kí túc xá của em gái cậu! Những cái bóng đó khống chế em gái cậu rồi mang đi!”

Vương Nhạc Hiên vội vàng nói.

Lâm Phong nghe xong, lại nghĩ tới câu nói cuối cùng của em gái trong điện thoại, ánh mắt lạnh như băng.

Cái bóng?

Đây hẳn là một loại thân pháp chuyên dùng để ám sát, trên toàn quốc những người hiểu loại thân pháp này chắc chắn không nhiều!

Sau đó, Lâm Phong lấy điện thoại ra gọi cho lục sư huynh.

“Tiểu sư đệ, gọi điện cho anh để báo tin mừng à?”

Giọng cười của Phùng Mục Trần truyền tới.

“Em muốn hỏi anh, trong Đại Hạ có thế lực nào khi ra ngoài hành động có thể biến thành cái bóng không?” Lâm Phong hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK