"Ầm!"
A Thu đến nhanh, mà đi còn nhanh hơn.
BỊ Lâm Phong đánh bay ra xa mấy chục mét, cuối cùng đâm mạnh vào mấy khung thép của nhà máy, phun ra một ngụm máu tươi.
Ông ta nằm trên mặt đất, bất động.
Toàn thân mềm oặt như một đống bùn nhão, không còn bất cứ sức sống nào. Cảnh này.
Khiến tất cả mọi người ở đây sợ ngây ra!
Sao... Sao có thể vậy được?
A Thu đại nhân là cường giả siêu cấp hậu kỳ Hoàng Cảnh đó!
Vậy mà lại bị Lâm Phong dùng một chiêu đập phát chết luôn?
"Mày... Mày... Mày là cao thủ Huyền Cảnh!"
A Đạt nhìn Lâm Phong mà không thể tin nổi, giọng nói còn hơi run rẩy. "Tôi không phải là cao thủ Huyền Cảnh!"
Lâm Phong vừa nói vừa dùng tay nắn bóp người A Đạt.
"Răng rắc!"
"Răng rắc!"
"Răng rắc!"
Những tiếng vang lanh lảnh liên tiếp, ai không biết còn tưởng rằng Lâm Phong đang xoa bóp cho A Đạt.
Tốc độ xuống tay quá nhanh!
Nhanh đến nỗi A Đạt cũng không biết rằng xương cốt trong người mình đã gãy mất mười mấy mấy cái chỉ trong chốc lát!
Chờ tới khi ông ta kịp nhận ra thì nỗi đau khổ vô cùng tận đã lập tức lan ra khắp toàn thân khiến sắc mặt ông ta nhăn nhó, cả người không ngừng co rút.
"AI" "Shh... Mẹ nó chúng mày còn đang làm gì hả? Còn không mau cứu tao!"
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Hai mắt A Đạt màu đỏ tươi, gào thét lên với mười mấy tay sung máy đang núp. trong bóng tối.
Mười mấy tay súng máy lập tức hiểu ra, vì Lâm Phong và A Đạt ở cùng một chỗ nên không ngắm bắn chuẩn được.
Cho nên bọn họ chĩa hết nòng súng về phía Lâm Vân Dao.
"Lâm Phong, mày dừng tay lại ngay cho tao! Nếu không thuộc hạ của tao sẽ bắn em gái mày thành một cái rây."
A Đạt khó nhọc lên tiếng.
Chỉ cảm thấy đầu óc như muốn ngất đi, nếu không phải ý chí ông ta mạnh mẽ thì đoán chừng bây giờ đã ngất đi vì đau đớn rồi.
"Ông có thể cho bọn chúng nổ súng thử xem."
Vẻ mặt Lâm Phong không hề thay đổi, không hề có ý định dừng tay!
"A a a! Nổ súng, nổ súng cho tao!"
A Đạt ôm tâm thế cá chết lưới rách mà lớn tiếng gào lên.
Một đám tay súng máy không chút do dự mà bóp cò súng về phía Lâm Vân Dao.
"Cạch cạch cạch!"
Vô số viên đạn như lửa như rắn bắn về phía Lâm Vân Dao.
Sắc mặt Lâm Vân Dao trắng bệch, nghĩ rằng mình chết chắc rồi! Thế nhưng ngay sau đó.
Phía trước người cô ấy lại hiện ra một vòng bảo vệ trong suốt, khiến tất cả những viên đạn phóng tới đều bắn ngược trở về.
"Uỳnh!"
"Uỳnh!"
Mười mấy tay súng máy thậm chí còn chưa kịp hiểu gì thì đã bị đạn mà chính mình bắn ra làm nát đầu rồi.
"Chuyện này... Chuyện này... Là thế nào?"
Lâm Vân Dao nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt lập tức đờ ra.
Ngay sau đó.
Dường như cô ấy nghĩ tới khiếp sợi lầu gì, mới nhìn về phía Lâm Phong bằng ánh mắt
Nhất định là anh trai, nhất định là anh trai đã bảo vệ mình!
Anh trai, anh thật sự vừa mạnh mẽ vừa quyết liệt!
Vẻ mặt Lâm Vân Dao sùng bái.