Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nhớ rất rõ, lúc đó chính cô gái này đã nắm tay Lâm Phong trước cổng trường đại học Kim Lăng, khiến cô thất vọng mà quay đầu bỏ đi, dẫn đến hiểu lầm rất lớn.

“Lâm Phong, người này là?”

Trần Y Nặc lên tiếng hỏi.

“Giới thiệu một chút, đây là em gái anh Lâm Vân Dao, ảnh lúc nhỏ của em ấy, anh đã từng cho em xem qua, em còn khen em ấy xinh đẹp đấy!”

Lâm Phong mỉm cười giới thiệu.

Adv

Lâm Vân Dao nghe vậy thì tiến tới một bước, cởi mở giới thiệu về mình:

“Chào chị dâu, em là em gái Lâm Phong, Lâm Vân Dao.”

“Em…em là Tiểu Dao?”

Trần Y Nặc sắc mặt hơi thay đổi, dáng vẻ khó mà tin được.

Adv

Lâm Vân Dao nhìn thấy sự ngạc nhiên trong ánh mắt của Trần Y Nặc, cảm thấy kỳ lạ hỏi:

“Sao vậy ạ?”

“Không…không sao cả!”

Trần Y Nặc lập tức bừng tỉnh, cố nở nụ cười trên môi, mời Lâm Vân Dao mau chóng ngồi xuống.

Nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng xáo động.

Bởi vì trước đó khi tới nhà Lâm Phong, Lâm Vân Dao mà cô nhìn thấy căn bản không phải là người này, mà là một cô gái lùn lùn mập mập.

Lại liên tưởng tới chuyện Lâm Phong nói với cô cách đây không lâu, cha mẹ đã qua đời, cũng không có chuyện mua nhà trong thành phố.

Cô lập tức hiểu hết mọi chuyện.

Nhất định là cha mẹ lại giở trò!

Cô rời khỏi Trần gia mười năm trước, tới thành phố Kim Lăng tìm Lâm Phong, kết quả lại gặp một người ở bến xe, người này tự xưng là bác cả của Lâm Phong, còn lấy ra ảnh hổi nhỏ của Lâm Phong cho cô xem.

Cô đi theo người bác cả này, tới trong nhà Lâm Phong, gặp cha mẹ và em gái của Lâm Phong.

Nhưng lại chưa từng nghĩ tới thái độ vô cùng lạnh nhạt của ba người này đối với cô, còn nói Lâm Phong đã ra nước ngoài rồi, nói cô đừng tới quấy rầy Lâm Phong nữa.

Lúc đó cô đang mang thai, đau lòng tột độ, muốn tự sát trong tuyệt vọng, nhưng cuối cùng vẫn cứng rắn vượt qua được quãng thời gian khổ sở này!

Sau khi sinh ra Tiểu Luyến Luyến, cô lấy lại hy vọng, trong lòng nghĩ rằng cho dù thế nào, mình cũng phải tìm thấy Lâm Phong hỏi cho rõ ràng!

Cùng với niềm tin này, cô cùng con gái đã chịu đựng gian khổ suốt mười năm.

Bây giờ xem ra, ba người kia chắc chắn là do người khác đóng giả!

Mục đích chính là để khiến cô triệt để từ bỏ Lâm Phong!

Mà người đứng sau chỉ đạo mọi chuyện, chính là cha mẹ cô ở Vân Xuyên xa xôi!

Cô thực sự không thể hiểu nổi tại sao cha mẹ lại phải trăm phương nghìn kế lừa mình như vậy?

Chẳng qua mình chỉ muốn theo đuổi hạnh phúc của bản thân, tại sao bọn họ lại không thể ủng hộ mình, mà lại luôn phá hoại như thế?

Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Y Nặc vô cùng khó chịu.

Thì ra trong suốt mười năm qua bản thân vẫn luôn không hề hay biết gì!

Thì ra bản thân chỉ là trò cười mà thôi!

“Y Nặc, em làm sao vậy?”

Lâm Phong nhận ra có gì đó không ổn, cau mày hỏi.

“Lâm Phong, là em sai rồi! Em không nên hiểu lầm anh, đều là lỗi của em!”

Trần Y Nặc đột nhiên bổ nhào vào lòng Lâm Phong khóc nức nở, trong chốc lát nước mắt cô đã làm ướt hết phần áo trên ngực của Lâm Phong.

“Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK