Sao có thể giống như Lâm Phong, còn chưa nói được hai câu đã giết người?
“Khụ khụ…”
Lúc này, Ngưu Bôn ho một tiếng, nhìn Phùng Hải nói:
“Phùng Hải, ông đem thi thể Trình Bằng xuống đi, chúng ta nói chuyện chính!”
Adv
“Không cần phiền phức thế.”
Lâm Phong tiện tay ném một quả cầu xuống thi thể của Trình Bằng, thiêu nó ra tro.
Tro cốt bay bay, suýt nữa dính lên mặt mọi người.
“Linh khí hóa lửa!” Ngưu Bôn khiếp sợ vô cùng.
Adv
Cho dù là Doãn Tử Nguyệt hay Kim Hoa bà bà cũng đều nghiêm túc hẳn lên.
Rốt cuộc Lâm Phong này có lai lịch gì?
Muốn dùng linh khí hóa thành lửa, nhất định phải đạt được sức khống chế kinh người đối với linh khí thì mới làm được!
Cái đó liên quan đến thiên phú!
Bởi vì không có thiên phú nhất định, thì đến võ đạo tông sư cũng không làm được như thế!
“Không biết cậu Lâm là thiên kiêu của môn phái nào? Vì sao lão chưa từng nghe tên?”” Kim Hoa bà bà hỏi.
“Không có.” Lâm Phong trả lời.
Kim Hoa bà bà, Ngưu Bôn, Doãn Tử Nguyệt đều không tin lời Lâm Phong nói, trong lòng cho rằng chắc chắn Lâm Phong có bối cảnh đáng sợ nào đó, chỉ không muốn nói mà thôi!
“Ngưu trưởng lão, giờ ông có thể nói ông tìm tôi làm gì chưa?”
Lâm Phong nhìn về phía Ngưu Bôn.
Ngưu Bôn lấy lại tinh thần, trấn an bản thân, nói:
“Vậy tôi nói thẳng. Tôi tìm cậu vì Phùng Hải nói cậu đang thu thập đạn linh bạo. Mọi người đều biết đạn linh bạo do linh thạch chế ra, nhưng linh thạch ở toàn thành phố lại vô cùng hiếm thấy, mỗi viên có giá trị vô cùng lớn.”
Nói đến đây, ông ta ngừng lại giây lát, vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp:
“Tôi nhận được tin tức, ở núi Phổ Đà của Kinh Hàng có một mỏ linh thạch, không biết cậu Lâm có hứng thú không?”
“Ông chắc chắn là mỏ linh thạch ư?” Vẻ mặt Lâm Phong bình tĩnh.
Thời đại mạt pháp, linh khí khô kiệt. Đến linh thạch còn hiếm thấy chứ đừng nói là linh mạch! Điều này khiến anh không tin tưởng lời Ngưu Bôn nói.
“Cực kì chính xác. Người biết tin này không nhiều, tôi cũng vừa nhận được tin này từ người quen bên Kinh Hàng mà thôi. Hôm nay tôi gọi cậu qua đây cũng vì thiếu người, muốn gọi cậu đi cùng! Đương nhiên với thực lực mà Lâm Phong vừa thể hiện, đã chứng minh lựa chọn của tôi là chính xác. Bây giờ mỏ linh thạch hấp dẫn không ít cao thủ, chúng ta phải đi thành từng đoàn mới có cơ hội chia một chén canh!”
Ngưu Bôn nhanh chóng nói.
Lâm Phong nghe vậy thì trầm tư.
Nếu quả thật có linh mạch thì chắc chắn anh sẽ đi.
Hiện tại tu vi của anh đã gặp bình cảnh, chỉ dựa vào bản thân tu luyện, thì mười năm nữa cũng đừng mong đột phá được. Muốn tiến thêm một bước, nhất định phải tìm cơ duyên!
Hơn nữa, thể chất của con gái cũng cần một lượng lớn linh thạch mới thức tỉnh được! . Đọc 𝘁hêm các chương mới 𝘁ại ﹎ 𝑇R𝐮𝐌𝑇RUY E𝑁.vn ﹎
“Ông là trưởng lão của thương hội Bách Vân, đã cần giúp đỡ, vì sao lại không tìm người trong thương hội của mình?” Lâm Phong hỏi.
Ngưu Bôn nghe thấy vậy không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ Lâm Phong này mạnh, nhưng vẫn còn trẻ tuổi, tính cách hơi non nớt!
“Cậu Lâm, nếu tôi nói chuyện này với thương hội, mỏ linh thạch sẽ không liên quan đến tôi nữa! Bên thương hội sẽ có người chuyên tìm kho báu phụ trách việc này. Đến lúc đó, thương hội cho tôi mấy viên linh thạch, phát giấy khen, không phải tôi sẽ thành thằng ngu rồi sao?” Ngưu Bôn cười nói.
Lâm Phong nhìn Ngưu Bôn, hỏi: “Khi nào đi?”
Ngưu Bôn nghe vậy, trong lòng vui vẻ, vội vàng nói:
“Chuyện này không nên chậm trễ, nếu cậu Lâm thoải mái thì bây giờ chúng ta lên đường luôn.”
“Đi!” Lâm Phong gật đầu.