Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đầu tiên cô ta bị một người đàn ông đối xử như vậy, chỉ cảm thấy mũi cay cay, vừa ấm ức vừa muốn khóc!

Những người khác ở đây thấy thế cũng đều lặng người!

Hoá ra người phụ nữ này thật sự đến vì Lâm Phong!

Hơn nữa thân phận còn cao như thế…

Bộ chấp pháp có tổng cộng mười tám tổ nhỏ, tổ có thứ hạng càng cao thì thực lực càng mạnh!

Adv

Tô Vũ Tình có thể trở thành tổ trưởng tổ năm, có thể thấy thực lực của cô ta khủng khiếp đến mức nào!

Phải biết rằng Triệu Vô Cực cũng chỉ là tổ trưởng tổ mười bảy mà thôi!

“Vậy tại sao ban nãy cô lại nói như vậy? Để trêu tôi à?”

Lúc này, Trần Thiên Hủ thẫn thờ hỏi.

Adv

“Xin lỗi anh! Vì công pháp đang tu luyện nên tôi có thói quen hay trêu đàn ông, không chỉ anh mà tôi cũng sẽ nói như vậy với những người đàn ông khác!”

Tô Vũ Tình trả lời.

Nghe vậy, Trần Thiên Hủ cười gượng một tiếng rồi suy sụp dựa hẳn vào lưng ghế, không nói gì nữa.

“Lâm Phong! Với thực lực của anh, tại sao anh không chịu cống hiến cho đất nước thế?”

“Anh đừng thấy trong nước hiện đang thái bình mà tưởng thật, chứ thực chất tình hình đang dầu sôi lửa bỏng!”

“Cao thủ nước ngoài đang lăm le nước Đại Hạ chúng ta! Bộ chấp pháp chúng tôi, kể cả bộ thủ vệ và rất nhiều cao thủ vô danh khác đều đang lặng lẽ giữ gìn an ninh trật tự trong nước!”

Tô Vũ Tình dùng tình động tâm, dùng lý động não, với hi vọng có thể thuyết phục được Lâm Phong.

“Cô đi đi!”

“Tôi sẽ không gia nhập bộ chấp pháp, cũng sẽ không tham gia dự án Người được chọn! Đây là lần cuối, các cô đừng tới tìm tôi nữa! Độ nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn! Các cô năm lần bảy lượt đến tìm tôi đã làm phiền tôi rồi đấy!”

Lâm Phong bình tĩnh đáp.

Tô Vũ Tình nghe vậy bèn cắn chặt môi đỏ, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Người đàn ông này quá nhẫn tâm, quá lạnh lùng, sâu không thể lường được…

Lúc này, Lâm Phong đột nhiên nói:

“Thật ra không gia nhập bộ chấp pháp không có nghĩa là tôi sẽ để mặc đám người nước ngoài kia thích làm gì thì làm!”

“Nếu một ngày nào đó có cao thủ nước ngoài đến nước ta, các cô không xử lý được thì có thể báo cho tôi, tôi sẽ đi dạy bọn họ cách làm người!”

Nghe vậy, Tô Vũ Tình ngẩn ra, sau đó dè dặt hỏi:

“Thật hả?”

“Lâm Phong tôi đây chưa bao giờ dối gạt người khác!”

Lâm Phong thản nhiên đáp.

“Được! Tôi sẽ truyền lại lời của anh. Anh yên tâm, kể từ hôm nay, bộ chấp pháp chúng tôi sẽ không cử người tới tìm anh nữa!”

Tô Vũ Tình gật đầu, sau đó nhìn Lâm Phong thật kỹ rồi quay lưng rời đi.

Cho đến khi Tô Vũ Tình đi rồi.

Trần Thiên Hủ mới đứng phắt dậy chạy theo, khóc nức nở gọi:

“Vũ Tình!”

“Vũ Tình, tôi không thể không có cô được!”

Người nhà họ Trần thấy vậy đều cạn lời.

Mặc dù họ cũng rất thích Tô Vũ Tình, nhưng không trúng độc nặng như Trần Thiên Hủ…



Đêm khuya.

Lâm Phong nhìn Y Nặc và con gái đã ngủ say trong vòng tay mình, rón rén ngồi dậy đi ra ngoài sân, bắt đầu luyện Thối Thể Đan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK