“Lâm Phong, cậu đừng có mà không biết điều. Ngô đảo chủ cho cậu cơ hội thì cậu phải biết nắm bắt! Nếu không lát nữa cậu sẽ chẳng biết mình chết như thế nào đâu!”
Chu Lỵ cười khẩy.
“Bùm!”
Lâm Phong đánh Chu Lỵ thành sương máu, sau đó thản nhiên nói:
Adv
“Thật đáng tiếc, các người đã mất đi cơ hội sống cuối cùng!”
“Tất cả những kẻ phản quốc đều đáng bị chém!”
Khi Lâm Phong vừa dứt lời, xung quanh bỗng có một cơn gió mạnh lướt qua.
Gió thổi tung quần áo và tóc của Lâm Phong, kết hợp với khí tức linh vận nhẹ nhàng khiến anh trông như thần tiên giáng thế!
Adv
Anh cứ ngạo nghễ đứng đấy, lưng thẳng tắp, một tia kiếm khí vô hình chui ra khỏi cơ thể anh rồi lan rộng ra xung quanh.
“Bùm!”
“Bùm!”
“Bùm!”
Đám võ giả Đảo Long đang bao vây Lâm Phong không hề phản ứng kịp, lần lượt nổ thành từng đống sương máu.
Hơn nữa sau khi giết đám võ giả này, kiếm khí vẫn tiếp tục lan rộng ra xung quanh…
Những nơi nó đi qua không còn một cây cỏ!
Không chỉ con người, ngay cả bàn ghế cũng biến thành bột phấn…
Lúc này, không biết là ai sợ hãi hét to lên:
“Kiếm Thánh! Cậu ta là Kiếm Thánh!”
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều hít vào một hơi, mặt mũi tái nhợt, liên tục lùi về sau…
Kiếm Thánh là gì?
Thánh giả về kiếm, đạt tới giới hạn cao nhất trong lĩnh vực kiếm đạo!
Chỉ với một động tác là có thể phóng thích kiếm khí để giết người!
Trong thế giới hiện nay, người có thể được gọi là Kiếm Thánh cũng chỉ có Vô Cực Kiếm Thánh ở núi Thục thôi!
Nhưng giờ lại xuất hiện Kiếm Thánh thứ hai!
“Kiếm… Kiếm Thánh! Hoá ra cậu ấy… cậu ấy lợi hại như vậy, thảo nào có thể quen biết với nhà họ Khương ở Côn Luân…”
Đám người Chu Côn và Tiền Minh ngơ ngác nhìn Lâm Phong.
Họ cứ tưởng rằng kiếm khí sẽ công kích tất cả mọi người và giết luôn cả bọn họ!
Nhưng không ngờ tia kiếm khí vô hình càn quét tất cả mọi thứ kia lại vòng qua họ.
Hoá ra kiếm khí cũng có thể đổi hướng…
Trong đầu đám người Chu Côn chợt nảy lên ý nghĩ này…
Mà lúc này.
“Toe toe toe!”
Một tiếng kèn phát lệnh du dương vang rõ đột nhiên vang lên, từng làn sóng âm có thể nhìn thấy bằng mắt thường dập dờn bay tới chặn kiếm khí ngập trời của Lâm Phong.
“Tuýt tuýt tuýt!”
Kiếm khí và sóng âm va chạm nhau phát ra ánh sáng rực rỡ trên bầu trời.
Mọi người thấy thế đều kích động, đưa mắt nhìn qua thì thấy Ngô Thiên Long đang cầm một cây sáo xương màu trắng xám để thổi, sáo xương toả ra ánh sáng nhàn nhạt, trông vô cùng thần kỳ!
“Tốt quá, là linh khí trấn tộc sáo Long Giác của nhà họ Ngô!”
“Năm xưa Long Linh Tông đã để lại ba món chí bảo, sáo Long Giác này là một trong số đó, nhà họ Ngô đã giành được nó! Còn trống Long Bì và kiếm Long Cốt thì nằm trong tay nhà họ Dương và nhà họ Lư!”