Mục lục
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi thấy Lâm Phong đứng ra giúp mình, Trần Y Thủy cực kỳ cảm động.

Nhưng sau khi cảm động, cô bé lại bắt đầu sợ hãi.

Bởi vì Ngô Tề có địa vị quá cao!

Mặc dù hồi ban ngày cô bé đã thấy Lâm Phong bùng nổ sức mạnh giết cả đoàn người thương hội Bách Vân, nhưng dù thương hội Bách Vân có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là thế lực dưới nhân gian.

Thế lực nhân gian làm sao bằng những tông môn lánh đời này!

Nếu Ngô Tề trả thù, hậu quả sẽ khó có thể lường được.

Adv

Lúc này Ngô Tề giãy giụa bò dậy, lau vết máu trên khoé miệng, nhìn Lâm Phong với vẻ mặt căm thù, lạnh giọng nói:

“Mày dám đánh tao á! Mày có biết tao là ai không hả?”

“Ồ, mày là ai? Nói nghe thử xem nào?”

Lâm Phong nhếch môi.

Adv

Anh thích mấy người chủ động báo hoàn cảnh gia đình kiểu này lắm.

“Tao là đệ tử chân truyền của Thanh Thành Kiếm Phái, ông nội tao là thái thượng trưởng lão Ngô Cuồng của Thanh Thành Kiếm Phái! Tao là đứa cháu trai duy nhất của ông nội tao!”

Ngô Tề nói rõ từng câu từng chữ.

Với nét mặt lạnh lùng, hắn ta tưởng rằng mình báo ra lai lịch, thanh niên trước mặt này chắc chắn sẽ biết sợ quỳ xuống xin tha, mặc cho hắn ta chà đạp!

Ai ngờ Lâm Phong lại cười khinh:

“Thanh Thành Kiếm Phái? Chưa nghe nói bao giờ! Có điều mày chỉ là một thằng bất tài Hậu Thiên Cảnh tầng một mà cũng có thể là đệ tử chân truyền, chắc Thanh Thành Kiếm Phái này cũng yếu như sên, không đỡ nổi một đòn quá!”

“Mày dám sỉ nhục tông môn tao à? Mày đang làm trái ý trời đấy, mày muốn rước hoạ lớn cho mày và thế lực sau lưng mày ư! Cả cái nước Đại Hạ này sẽ không có ai có thể cứu mày đâu!”

Ngô Tề tức giận quát.

“Bốp!”

Lâm Phong đạp Ngô Tề té ngã, sau đó lạnh lùng nói:

“Mạnh miệng thì ai cũng biết cả!”

“Tao cho mày một cơ hội để gọi người!”

“Gọi người lợi hại nhất, trâu bò nhất của Thanh Thành Kiếm Phái chúng mày lại đây, tao sẽ ở đây chờ! Nếu có thể chịu được một cái tát của tao thì coi như tao thua!”

“Mày…”

Ngô Tề vừa kinh ngạc lại vừa ngờ vực nhìn Lâm Phong, không hiểu anh có ý gì?

Chẳng lẽ Lâm Phong đang đùa cợt hắn ta?

Chắc chắn là vậy rồi!

Nếu hắn ta dám gọi điện kêu người thì chắc chắn sẽ bị Lâm Phong đánh một trận tơi bời!

“Tao bảo mày gọi người đấy, mày không hiểu hả?”

Giọng điệu của Lâm Phong lạnh hẳn đi, anh nhấc chân đạp lên mặt Ngô Tề.

Ngô Tề đau tới mức la á á.

Nhưng so với cảm giác đau về mặt thể xác, lòng hắn ta mới là đau nhất!

Một người có địa vị cao, chẳng khác nào vua chúa ở nhân gian như hắn ta đã bao giờ bị người khác sỉ nhục như vậy đâu?

“Anh… Anh rể, hay là mình thôi đi!”

Trần Y Thủy ở cạnh đó sợ hú hồn hú vía.

Mặc dù anh rể rất tàn nhẫn, cô bé rất thích, nhưng Ngô Tề có lai lịch không tầm thường, tới lúc đó phải thu dọn tàn cuộc bằng cách nào đây chứ!

“Thôi gì mà thôi? Ngoan ngoãn đứng đó xem đi!”

Lâm Phong cau mày nói.

“Dạ…”

Nghe vậy, Trần Y Thủy nghe lời gật đầu, chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập loạn thình thịch!

Ngầu quá!

Ngầu thật sự!

Anh rể giống tổng tài bá đạo quá đi mất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK