Bởi vì hắn rất cẩn thận.
Sau khi nhìn thấy Lâm Phong nhẹ nhàng giết một cường giả Võ Hồn Cảnh xong, hắn đã thấy có gì đó không đúng…
Nhất là khi Lâm Phong thoải mái giết Hàn Nhất Kiếm xong, trong lòng hắn càng chắc chắn suy đoán của mình đúng, nên mới trốn sau lưng mọi người, cúi đầu, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình!
Thanh Thành Kiếm Phái như thế này cũng khiến hắn khó chịu, nhưng bảo hắn đi chịu chết vì Thanh Thành Kiếm Phái thì hắn không đồng ý!
Adv
Hàn Phi hắn mới đột phá Võ Hồn Cảnh, còn chưa hưởng thụ cuộc sống…
“Anh cũng họ Hàn, liên quan gì đến Hàn Nhất Kiếm không?” Lâm Phong hỏi.
“Không có, tôi và ông ấy không có quan hệ gì…”
Hàn Phi ngoài mặt cung kính nhưng trong lòng thấy nặng nề.
Adv
Với biểu hiện lạnh lùng ban nãy của Lâm Phong, hắn biết bây giờ mình đã có thể thành cái xác không rồi.
Hắn âm thầm vận chuyển linh khí trong cơ thể hòa vào kiếm, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào, dù Lâm Phong mạnh tới đâu, hắn cũng sẽ không từ bỏ cơ hội sống sót!
Nhưng lúc này, Lâm Phong lại bình thản nói:
“Được, từ giờ trở đi anh là Môn chủ của Thanh Thành Kiếm Phái!”
Hàn Phi ngẩn người.
Những người khác cũng ngây ra!
Đệ tử Thanh Thành Kiếm Phái thì lại càng khó mà tin được.
Mặc dù Hàn Phi là Võ Hồn Cảnh nhưng thực lực cũng chẳng đáng là gì, dù Môn chủ và Ngô Cuồng đã chết nhưng cũng không đến lượt Hàn Phi làm Môn chủ…
“Sao? Anh không muốn làm à?” Lâm Phong hỏi.
Hàn Phi có biểu hiện như vừa nãy, chắc chắn là người thông minh!
Anh thích người thông minh nên cho Hàn Phi một cơ hội…
Đương nhiên nếu lá gan của Hàn Phi nhỏ thật, không dám làm gì thì anh cũng không ép!
Tiện tay đập chết, tìm người khác là được.
Dù sao anh cũng định nắm Thanh Thành Kiếm Phái trong tay rồi.
Hàn Phi ngẩng đầu, yên lặng nhìn Lâm Phong, dường như đang đắn đo ý tứ của anh.
Im lặng hồi lâu hắn mới nói:
“Tiền bối không biết, trong Thanh Thành Kiếm Phái còn có một vị Phó môn chủ và thái thượng trưởng lão nữa. Nói cách khác, vị trí này còn chưa tới lượt tôi.”
Lâm Phong nghe vậy thì cười phá lên.
“Đây là vấn đề à? Lâm Phong tôi cho anh làm Môn chủ, ai dám phản đối?”
Lâm Phong cười lạnh, nhìn đám đệ tử kia hỏi:
“Các người dám không?”
Các đệ tử nghe xong câm như hến, gương mặt trắng bệch.
Không biết vì sao, Lâm Phong mà nói chuyện là bọn họ có cảm giác mình sẽ biến thành thịt vụn bất cứ lúc nào…
Cảm giác sợ hãi này dường như đã khắc vào xương cốt…
Trong lòng Hàn Phi giãy dụa.
Hắn là người thông minh, tự biết mục đích Lâm Phong làm như thế là muốn mình thần phục, lợi dụng mình để khống chế Thanh Thành Kiếm Phái…
Nhưng vị trí Môn chủ có sức hấp dẫn rất lớn!
Chỉ cần có thể làm Môn chủ Thanh Thành Kiếm Phái, từ nay về sau Hàn Phi hắn một bước lên mây, dưới một người trên vạn người!
Liều đi!
Cuối cùng, Hàn Phi thở hắt ra một hơi, nói:
“Nếu tiền bối đã ủng hộ, vậy Hàn Phi tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”