Những người ăn dưa quần chúng thấy vậy cũng không thể bình tĩnh hơn được nữa.
Họ cũng muốn có một chiếc smart phone của triều đình để thỏa mãn sự tò mò của mình.
Trong số những người đến hóng chuyện, biểu cảm của mọi người đều khác nhau, một số thì đầy ghen ghét và đố kỵ, một số thì thở dài tiếc nuối, cuối cùng có một người tai thỏ không nhịn được nữa.
Hắn thấy mọi người đều phấn khích và hài lòng với smart phone của triều đình, nên cũng muốn có một chiếc cho mình.
Hắn định tiến lên hỏi mua một chiếc smart phone, thì người mặt đen bên cạnh đã ngăn hắn lại, hỏi.
“Huynh đệ ngươi có smart phone rởm để đổi hả?”
Người có đôi tai thỏ lắc đầu nói.
“Ta không có smart phone rởm.”
Người mặt đen nghi hoặc không hiểu.
“Ngươi không có thì ngươi định đi vào đó làm gì.”
“Chính vì không có để đổi lên ta định vào trong để mua một chiếc smart phone của triều đình.”
Người mặt đen nghe vậy, cảm thấy khinh thường.
"Huynh đệ ngươi đúng là ngu ngốc mà.”
Người có đôi tai thỏ nổi giận đùng đùng: “Ngươi nói ai ngu ngốc?”
“Ngươi có biết smart phone của triều đình có những công năng gì không?”
“Nó có thể liên lạc với bất kỳ ai ở bất kỳ nơi nào.”
“Nó là một pháp bảo kỳ diệu mà ta chưa từng thấy trước đây.”
“Ta dùng 10 linh thạch trung phẩm để mua nó là hoàn toàn xứng đáng.”
Người mặt đen lắc đầu, cười khẩy nói: “Không phải sao?”
“Ngươi dùng 10 linh thạch trung phẩm để mua, trong khi chỉ có mất một linh thạch trung phẩm là đã có thể sở hữu được rồi.”
“Như vậy không phải là ngu ngốc thì là cái gì?”
Một linh thạch trung phẩm, những người bên cạnh nghe xong đều vác chân lên chạy nhanh về phía luyện khí công hội.
Người có đôi tai thỏ chỉ kịp nhìn thấy những bóng dáng vụt biến trong gió.
Hắn cảm thấy hoang mang và bối rối.
Hắn không biết mình đã làm gì sai lầm mà khiến mọi người phản ứng như vậy.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hắn hỏi.
Người mặt đen tức giận quát: “Ngươi còn đứng đây làm gì?”
“Mau chạy đi mua smart phone rởm đi.”
“Nếu không ngươi sẽ không có cơ hội sở hữu smart phone của triều đình với giá một linh thạch trung phẩm đâu.”
“Ngươi biết có bao nhiêu người muốn có nó không?”
Người có đôi tai thỏ vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không dám chậm trễ.
Hắn vội vã theo sau người mặt đen.
Vù vù vù như những cơn gió lốc.
Tiểu lý tử đứng một bên vừa nhai vừa hỏi: “Điện hạ! Tên mặt đen nói thế là sao? Như vậy là có ý gì?”
Diệp Hàn nhìn thấy tiểu lý tử ăn uống không ngớt, không khỏi bực bội.
Hắn vung tay đập vào đầu tiểu lý tử một cái.
“Phát!” Một tiếng nổ vang lên, khiến tiểu lý tử rên rỉ.
“Ngươi chỉ biết ăn như heo, không biết suy nghĩ gì hả. Ngươi không thấy hắn nói rõ ràng sao?”
“Điện hạ, vậy hắn rốt cuộc là nói cái gì?” Tiểu lý tử vừa hỏi vừa cười hì hì.
Diệp Hàn thở dài, không biết nên cười hay khóc.
“Ý của tên mặt đen là chỉ cần mua smart phone giá một linh thạch trung phẩm ở luyện khí công hội, rồi mang đi đổi lấy smart phone của triều đình.”
“Như vậy là có thể tiết kiệm được chín linh viên thạch trung phẩm.”
“Ngươi đã hiểu chưa cái tên đầu heo này?”
Tiểu lý tử nghe vậy, cũng hiểu sơ sơ.
“Vậy ra là thế.”
“Nhưng mà điện hạ, bọn họ làm như vậy không phải đang gian lận à?”
“Họ không sợ bị chúng ta phát hiện và trừng phạt họ sao?”
Diệp Hàn cười nhẹ nói: "Gian lận cái gì?
“Đây là triều đình cố ý để kích thích bọn họ dùng smart phone, dù sao việc này chỉ kéo dài có ba ngày thôi.”
“Như vậy bọn họ phải quyết định nhanh chóng, không là sẽ không mua được smart phone giá rẻ đâu.”
“Đi! Chúng ta hồi cung thôi.”
“Vâng! Điện hạ.”
Diệp Hàn và tiểu lý tử rời khỏi Càn Nguyên Lâu, đi về phía hoàng cung.
Trên đường đi về, đột nhiên một bóng người đứng chắn ngang trước mặt họ.
Là một cô gái tầm mười năm mười sáu tuổi, mái tóc đỏ như lửa, dáng người cao ráo, thon thả.
Cô gái mặc một bộ y phục đỏ tươi, khoe trọn đường cong quyến rũ của cơ thể.
Tay cô ta cầm một thanh kiếm sáng lấp lánh, tỏa ra ánh sáng đỏ rực, trên mặt hiện lên vẻ oán giận nhìn về phía Diệp Hàn.
Nhìn như có vẻ là một thanh trung phẩm pháp khí, nghèo như vậy mà cũng học đòi đi làm thích khách.
Diệp Hàn nhìn về phía nữ thích khách không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn không biết cô gái này là ai.
Tiểu lý tử sợ hãi kêu lên có thích khách, có thích khách, điện hạ mau chạy đi.
Diệp Hàn không chút do dự đạp vào mông tiểu lý tử một phát, nói.
“Chạy cái đầu ngươi mà chạy, ngươi có mắt mà không biết dùng à?”
“Không thấy cô gái này tu vi chỉ là trúc cơ sơ kỳ sao?”
“Còn không mau ra tay bắt giữ cô gái này lại?”
Tiểu lý tử quay đầu nhìn lại, thấy cô gái chỉ có tu vi trúc cơ sơ kỳ thì thở phào.
“Làm ta sợ muốn chết.”
Tiểu lý tử nhìn cô gái trước mặt giận giữ nói.
“Tiểu cô nương, ngươi là ai mà dám đến đây hành thích điện hạ, ngươi không sợ chết hay sao?”
Tiểu lý tử nhìn thấy nữ thích khách không nói gì liền phóng ra kiếm khí đỏ thẳm, không sợ hãi mà cười khẩy.
“Một tên trúc cơ kỳ mà dám đánh nhau với ta?”
“Ta sẽ cho ngươi biết sự chênh lệch giữa chúng ta!”
Nói xong, tiểu lý tử liền dùng hai ngón tay phóng ra một luồng kiếm khí xanh lam, hướng thẳng vào kiếm khí của nữ thích khách.
Hai luồng kiếm khí va chạm với nhau, phát ra một tiếng nổ lớn.
Kiếm khí của nữ thích khách bị tiểu lý tử đánh tan tành, còn kiếm khí của tiểu lý tử tiếp tục bay về phía nữ thích khách.
Nữ thích khách hoảng sợ, vội vàng né tránh.
Nhưng kiếm khí của tiểu lý tử quá nhanh, đâm vào mái tóc đỏ rực của nữ thích khách.
Chưa kịp phản ứng thì cô cảm thấy thân thể bị một sức hút kéo mạnh về phía trước, cô nhanh chóng bị tiểu lý tử tóm và dùng càn khôn võng trói lại.
Điện hạ lên xử lý cô gái này như thế nào.
Diệp Hàn suy nghĩ một lúc rồi nói.
Tạm thời mang trở lại cung rồi thẩm vấn tiếp, hiện tại trời không còn sớm, nếu không trở về trước khi hoàng cung đóng cửa thì ta và ngươi chỉ có đường ngủ bên ngoài.
Diệp Hàn và tiểu lý tử nhanh chóng chạy về hoàng cung, trên vai tiểu lý tử còn không quên vác theo cô gái thích khách.
Cô gái bị tiểu lý tử dùng càn khôn võng trói chặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ và tức giận. “Thả ta ra! Ngươi mau thả ta ra! Ngươi định làm gì ta?”
Dọc đường đi mọi người đều nhìn Diệp Hàn với ánh mắt quái dị, nhưng tất nhiên sẽ không có ai ngu tiến lên cản đường Diệp Hàn.
Vừa về đến tẩm cung, tiểu lý tử vất cô gái xuống đất cười ha hả, nói: “Tiểu cô nương! Ngươi là ai? Ngươi có thù hận gì với điện hạ sao?”
Diệp Hàn đi xung quanh nhìn cô gái, vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra. “Ngươi nói đi, tên họ là gì?”
“Tại sao ngươi lại muốn hành thích ta?”
“Ta có nợ ngươi tiền hay gì à?”
Cô gái nghe vậy, mặt đỏ bừng như một quả cà chua.
“Ta không phải kẻ thích khách!”
“Ta chỉ muốn tìm ngươi đòi lại công đạo.”
Diệp Hàn nghe vậy, nghi hoặc hỏi: “Công đạo gì?”
“Ngươi và ta có quen biết nhau đâu?”
“Ta cũng chưa bao giờ gặp ngươi trước đây.”
“Ngươi nói rõ cho ta nghe, ngươi rốt cuộc muốn đòi lại công đạo gì với ta?”
Lúc này cô gái vẻ mặt như sắp khóc, nước mắt lưng tròng.
“Các ngươi là lừa đảo!”
“Các ngươi nói công năng smart phone thì hay lắm, đến khi chúng ta mua thì các ngươi lại bán cho chúng ta đồ bỏ đi không thể dùng được!”
“Hai viên linh thạch trung phẩm là toàn bộ số linh thạch mà hai huynh muội chúng ta vào sinh ra tử tích góp được!”
“Chúng ta muốn trả lại smart phone và lấy lại linh thạch, nhưng luyện khí công hội lại không chịu trách nhiệm, nói chúng ta đi mà đòi triều đình!”
“Chúng ta đến Càn Nguyên Lâu để nói lý lẽ, thì các ngươi nói chúng ta mua phải hàng rởm của luyện khí công hội thì các ngươi cũng không chịu trách nhiệm.”
“Chúng ta không biết đi đâu để nói lý, lên chỉ có thể ra hạ sách này.”
Nghe tới đây diệp hàn mới hiểu cô gái này vì smart phone mà đến.
Nhưng ta có một thắc mắc không hiểu.
“Các ngươi phải biết mỗi vị hoàng tử đều có người hộ đạo.”
“Hai huynh muội các ngươi không sợ sao?”
“Các ngươi không lo bị người hộ đạo phát hiện và bị bắt sao?”
“Tất nhiên là bọn ta biết, lên đại ca ta mới dụ người hộ đạo của ngươi đi, để ta ra tay bắt ngươi để đòi lại linh thạch.”
“Nhưng thật không ngờ tên thái dám béo ú này lại có tu vi cao như vậy.” Cô gái nói với vẻ tức giận.
“Cô nói là đại ca cô dẫn dụ người hộ đạo đi, không xong tiểu lý tử ngươi…”
Diệp Hàn chưa nói hết câu thì một tiếng bịch vang lên trước mặt mọi người.
Khi khói bụi tan đi là một thiếu niên đang bị trói nằm trên mặt đất.
Người hộ đạo của Diệp Hàn xuất hiện nói: “Điện hạ, người này giao cho điện hạ xử lý.”
Nói xong sau đó lại biến mất nhanh như một cơn gió, khiến cho mọi người không kịp phản ứng.
Quay lại với thiếu niên đang nằm trên mặt người đó không ai khác chính là đại ca của cô gái.
Hắn bị người hộ đạo của Diệp Hàn bắt được khi đang cố gắng chạy trốn.
Cô gái nhìn thiếu niên mắt dưng dưng. “Đại ca, đại ca.”
Diệp Hàn thở dài nói: “Tiểu Lý Tử, ngươi mau cởi trói cho bọn họ.”
Tiểu Lý Tử nghe thấy điện hạ ra lệnh, liền cởi trói cho thiếu niên và cô gái.
Hai huynh muội nhìn nhau, không hiểu Diệp Hàn đang muốn làm gì.
“Điện hạ, ngươi…ngươi không muốn trừng phạt chúng ta sao?”
Cô gái hỏi ngơ ngác.
Diệp Hàn lắc đầu nói:“Chung quy các ngươi cũng đều là người bị hại.”
Ta không có lý do gì để trách phạt hai huynh muội các ngươi.