“Không hổ là anh rể, thật soái.”
Diệp Hàn nhìn Văn Thế Bảo tung hoành trên võ đài thông qua màn hình smart phone mà không khỏi cảm khái. Anh rể này quả nhiên là một thiên tài tu luyện hiếm có. Chỉ mới hơn một tháng, đã bước vào con đường tu luyện, thậm chí đã có thể so găng với những thiên tài của Đế Đô.
“Nếu cho hắn thêm một thời gian nữa, chắc chắn sẽ vấn đỉnh thiên hạ, ngay cả trên tiên giới!”
“Ký chủ đã mua được thần thể thì cũng nên bắt đầu tu luyện, không nên bị bỏ lại phía sau bởi những người khác.”
Diệp Hàn nhìn vào số điểm tích lũy trên màn hình hệ thống mà cảm xúc phức tạp.
Khi Tàng Thư Lâu được công bố, hắn đoán sẽ thu hút được rất nhiều người, nhất là những người mới bắt đầu tu luyện, muốn tìm kiếm các công pháp bí tịch phù hợp với mình. Nhưng thật không ngờ Tàng Thư Lâu lại có sức hút quá điên cuồng. Hơn một nghìn tỷ người đổ xô vào Tàng Thư Lâu, mỗi người ít nhất cũng phải dùng một viên linh thạch hạ phẩm. Tính toán một chút, hắn cũng đã kiếm được hơn bảy trăm tỷ viên linh thạch hạ phẩm chỉ trong một thời gian.
Không dừng lại ở đó, để tiếp tục đà đào mỏ linh thạch, Diệp Hàn có một kế hoạch táo bạo, đó là đề xuất với phụ hoàng xây dựng thêm ba học viện, ngoài Càn Nguyên Học Phủ đã có sẵn.
Người dự thi muốn vào được học viện chiến thần, thì phải vượt qua một cuộc thi khắc nghiệt, cạnh tranh với hàng triệu người. Để có thể nổi trội hơn người khác, ngươi phải làm sao? Đương nhiên là phải điên cuồng mua sắm võ kỹ pháp thuật từ Tàng Thư Lâu.
Như vậy hắn vừa có thể thu hút thêm nhiều người vào triều làm quan, vừa kiếm được nhiều linh thạch từ việc bán các võ kỹ pháp thuật.
“Nhất tiễn song điêu.”
Hắn cũng đã tính toán rất kỹ, để giá các võ kỹ pháp thuật ở mức vừa phải, không quá cao cũng không quá thấp. Hắn muốn bọn họ không ngừng chi tiêu, không ngừng mua sắm.
Ngoài ra, Tàng Thư Lâu còn có nhiều thứ hấp dẫn khác, như đan phương luyện đan luyện khí, cùng vô số kỳ vật kỳ thư mới lạ.
Chỉ trong vòng hai mươi ngày ra mắt, hắn đã kiếm được chín mươi bảy nghìn tỷ điểm tích lũy, vượt qua cả kỳ vọng. Thời điểm con số chạm chín mươi bảy nghìn tỷ, hắn vui sướng không tả được, liền không ăn không ngủ mất mấy ngày, chỉ để ngắm nhìn số điểm tích lũy của mình. Nhưng sau khi vui, hắn lại bắt đầu lo lắng. Quá trình dung hợp có thể gây ra đau đớn và nguy hiểm. Hắn lại rất sợ đau, nên chỉ dám mua để trong kho hệ thống, chưa dám dung hợp.
“Ký chủ, tu tiên chính là cá chép vượt long môn . . .”
“Được rồi được rồi, ta biết rồi, câu này ngươi đã nói mấy trăm lần rồi, ta nghe cũng đau hết cả đầu.”
“Ta chỉ muốn tốt cho ký chủ.”
“Được rồi, dung hợp không phải chuyện một sớm một chiều, sẽ mất rất nhiều thời gian, đợi ta sắp xếp xong mọi chuyện rồi sẽ bắt đầu.”
“Hài.”
Ba ngày sau, tại phía sau ngọn núi của hoàng cung, tổ địa Diệp gia.
Vừa bước vào động phủ, hắn không khỏi ngỡ ngàng. Động phủ này không thua kém gì cung điện của phụ hoàng, tráng lệ và xa hoa. Trên trần nhà, hàng trăm viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng rực rỡ, như những ngôi sao lấp lánh. Dưới đất, những viên gạch bích châu ngọc phản chiếu màu xanh huyền ảo, như những mặt nước trong xanh. Vách tường được ốp bằng linh mộc, một loại gỗ có thể hấp thụ linh khí, tạo ra một không khí trong lành và dễ chịu.
“Rốt cuộc phụ hoàng xây dựng động phủ này để làm gì? Để tu luyện, tăng cường cảnh giới? Hay để hưởng thụ, tận hưởng cuộc sống xa xỉ và sung sướng?”
Than thở một tiếng, rồi lấy ra một viên mai rùa, cũng như nhiều trận pháp khác để bố trí quanh động phủ, tạo ra một lớp phòng thủ vững chắc.
“An toàn là trên hết.”
Từ trong kho hệ thống, Diệp Hàn lấy ra ba vật phẩm.
Một trong số đó là một quả cầu năng lượng, nó có đường kính khoảng 10 cm, nhưng bên trong chứa đựng một năng lượng khổng lồ, tỏa ra một ánh sáng hào quang dịu nhẹ. Khi Diệp Hàn lấy nó ra khỏi kho hệ thống, hắn cảm nhận được một luồng linh khí dồn dập chảy vào quả cầu năng lượng, như một con hổ đói háu ăn.
Hai vật phẩm còn lại là hai viên ngọc giản, một viên là Thôn Thiên Đạo Kinh, viên còn lại là Thần Tượng Trấn Ngục Kinh.
“Thương Hy, bây giờ ta làm thế nào để nó có thể nhận chủ?” Diệp Hàn ngước mắt lên nhìn vào bảng hệ thống hỏi.
“Nhận chủ thì có nhiều cách, đơn giản nhất vẫn là dùng tủy huyết nhận chủ, nhanh gọn lẹ.”
“Tủy huyết?”
“Cách này có cảm giác hơi chút tự ngược.” Nghĩ đến biểu cảm suy nhược khi rút một giọt tủy huyết của phụ hoàng lại khiến hắn rùng mình.
“Vậy ký chủ có thể chọn cách phân tách linh hồn?”
“Bỏ đi, ta thấy vẫn lên dùng tủy huyết thì tốt hơn.”
Nói xong, Diệp Hàn dùng thuật pháp trích huyết tủy, để lấy ra một giọt máu đào từ cơ thể mình. Hắn nhỏ nó xuống quả cầu năng lượng, ngay lập tức nó như có ý thức, di chuyển dần về phía Diệp Hàn, xuyên qua bụng tiến vào trong cơ thể. Nó tìm đến linh căn rồi cắn nuốt, thay thế vị trí.
Diệp Hàn cảm nhận được một nguồn năng lượng khủng khiếp bùng nổ trong cơ thể mình, như một ngọn lửa thiêu đốt hết thảy. Nó lan tỏa ra khắp toàn thân, chảy vào các kinh mạch, nuôi dưỡng các tế bào, củng cố xương cốt, tạo ra một sự tuần hoàn vĩnh viễn.
Đang lúc hắn cảm nhận sự sung sướng của việc dung hợp với quả cầu năng lượng, thì bỗng nhiên mọi thứ dừng lại. Không còn thấy sự đau đớn hay nóng bỏng trong cơ thể. Ngước mắt lên nhìn vào màn hình hệ thống, thấy một dòng chữ hiện lên: “Dung hợp thành công. Cảnh giới tu luyện: Luyện Khí kì. Thời gian dung hợp: 4 phút 37 giây.”
“Như vậy là dung hợp xong rồi? Còn chưa đến năm phút?”
Diệp Hàn tự nhìn mình trong gương qua màn hình hệ thống, thấy hình dạng của hắn không có gì khác biệt so với trước khi dung hợp. Vẫn là một thanh niên tuấn tú, da trắng, mắt sáng, tóc đen. Không có bất kỳ dấu hiệu nào của việc dung hợp với quả cầu năng lượng.
“Ký chủ, hàng của hệ thống đều là tinh phẩm, không thể so sánh được.”
“Nhưng ta thấy không có gì quá khác biệt?”
“Ngài có thể thử một chút?”
Nghe vậy, Diệp Hàn liền chọn ra một số thiên tài bảo dược, chúng đều là những loại linh dược có niên đại hàng nghìn năm. Hắn lấy ra một quả huyết long cho vào miệng, cảm nhận một luồng huyết khí nóng bỏng chảy vào cơ thể. Ngay lập tức huyết khí bị hút về phía quả cầu năng lượng, làm cho nó trở nên tinh khiết và đậm đặc.
Dùng tinh thần lực xâm nhập vào quả cầu năng lượng, nhìn thấy một cảnh tượng kỳ diệu. Trong không gian của quả cầu năng lượng, có một hồ linh dịch nhỏ, bên trên không trung có một đóa hoa sen trắng muốt, chính là bạch liên căn. Hoa sen không ngừng quay tròn, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Hắn thử dùng công pháp hiện tại của mình để điều động linh dịch nhưng không có một chút động tĩnh.
"Quả nhiên, chỉ có Thôn Thiên Đạo Kinh mới có thể điều động linh dịch.”
Muốn nghiệm chứng thêm một số ý nghĩ trong đầu, Diệp Hàn bắt đầu cầm từng quả từng quả bảo dược đắt đỏ không ngừng cắn nuốt, suốt cả ngày hôm đó hắn chỉ có ăn ăn và ăn, nhưng kết quả hồ linh dịch cũng chỉ tăng lên có một tý.
“Nuôi tiểu tổ tông này, thật sự quá tốn kém.”
Thở dài một hơi nhìn về phía hai viên ngọc giản, Diệp Hàn lại tiếp tục dùng thuật pháp trích huyết tủy, để lấy ra hai giọt máu đào từ cơ thể. Hắn nhỏ chúng vào hai viên ngọc giản, liền cảm nhận được một sự liên kết giữa linh hồn và ngọc giản. Trong đầu hắn, có hai luồng thông tin chảy vào, là nội dung của hai môn đạo kinh.
“Phù! Hai đạo pháp này thật sự là thâm sâu huyền ảo, không hổ là đạo kinh đứng top đầu Hồng Hoang.”
Lấy ra một số linh thạch sắp xếp chúng thành một đống gọn gàng trên mặt đất, rồi bắt đầu tu luyện theo Thôn Thiên Đạo Kinh.
Chỉ cần một thoáng chốc, thiên địa linh khí không ngừng cuồn cuộn vào cơ thể. Hắn dùng kinh mạch để dẫn dắt linh khí về phía tiểu tổ tông. Sau đó lại dẫn linh dịch từ tiểu tổ tông tiến về bạch liên căn.
“Trúc cơ sơ kỳ.”
“Trung kỳ rồi hậu kỳ cuối cùng dừng lại tại trúc cơ viên mãn.”
“Phù! Thần thể kết hợp với đạo kinh, tuyệt cú mèo.”
“Ha ha ha.”
Cảm nhận linh lực trong cơ thể cực kỳ đậm đặc và tinh khiết, không có một chút tạp chất, căn cơ vững vàng như bàn thạch không hề có dấu hiệu phù phiếm.
Nắm chặt lòng bàn tay, Diệp Hàn đứng dậy đi đến tường đồng để kiểm tra sức mạnh, hắn muốn thử xem mình có thể đạt được đến mức độ nào.
“Càn khôn chưởng.”
Một luồng linh lực tập trung trong lòng bàn tay, phóng ra một bàn tay khổng lồ. Bàn tay này có năm ngón, đi với tốc độ chớp nhoáng, đập vào tường đồng. Một tiếng nổ lớn vang lên, khiến không khí rung chuyển. Trên đó xuất hiện một dấu vết sâu gần ba phân do bàn tay linh lực để lại.
Nhìn vào tác phẩm của mình khiến hắn cực kỳ hài lòng.
“Ký chủ cần tiếp tục cố gắng, không ngừng lỗ lực mới có thể bám đuổi theo đám yêu nghiệt ở tiên giới.”
“Vậy ngươi nói xem, nếu ta cùng với hỗn độn thể hoặc bá thể tay không vật nhau, thì ta có bao nhiêu cơ hội.”
“Mặc dù thôn thiên thần thể cùng thôn thiên đạo kinh cực kỳ nghịch thiên, có thể giúp ký chủ tu luyện nhanh chóng, tạo căn cơ vững vàng với linh lực sung túc dồi rào, nhưng xét về chiến lực thì khó có thể sánh bằng.”
“Vì vậy ngươi mới đề xuất cho ta tu luyện thêm Thần Tượng Trấn Ngục Kinh để gia tăng chiến lực. Vậy được rồi, trước mắt ta sẽ tu luyện Thần Tượng Trấn Ngục Kinh.”
“Lấy khí dẫn thân, lấy thần thành tượng, mở ra mười vạn vi hạt trong thân thể. Mỗi một vi hạt là một thần tượng. Thức tỉnh mười vạn vi hạt, sẽ có sức mạnh bằng mười vạn thần tượng gia thân. Một quyền có thể bổ núi, chém biển, đánh nát sao trời, phá vỡ nhật nguyệt.”
Diệp Hàn dựa theo tâm pháp của Thôn Thiên Đạo Kinh, dùng kinh mạch dẫn dắt linh dịch từ tiểu tổ tông ra ngoài, đưa nó vào một vi hạt trong thân thể. Khi linh dịch vào được vi hạt, hắn ngay lập tức cảm nhận được một sự biến đổi kỳ diệu. Một con thần tượng xuất hiện trong tâm trí, gầm thét vang lên. Một luồng năng lượng dạt dào tràn ngập trong cơ thể, làm cho hắn cảm thấy được sức mạnh và sự tự tin.
Hắn vận hành một vòng chu thiên, dẫn sức mạnh của thần tượng xuống lòng bàn tay, hét một tiếng đấm mạnh vào tường đồng, nắm đấm của hắn tiến sâu vào bên trong được hơn năm phân.
“Mới chỉ một thần tượng mà đã có thể lợi hại như vậy sao?”
“Tất nhiên rồi thưa ký chủ, nếu ngài có thể mở ra hoàn toàn mười vạn vi hạt thì một đấm của ngài cũng có thể đánh chết một tên bán thánh.”
“Tiếp tục.”
Hắn không ngừng tu luyện Thần Tượng Trấn Ngục Kinh, không để ý thời gian trôi qua. Chỉ đến khi linh dịch trong tiểu tổ tông còn lại bằng cái bát lớn, thì lúc này hắn mới tỉnh lại.
“Mới có được chín mươi chín viên vi hạt?”
Diệp Hàn cảm nhận chín mươi chín con thần tượng trong cơ thể không khỏi ngạc nhiên, nguyên một hồ linh dịch lớn như vậy mà vẫn không ngưng luyện ra được một trăm con thần tượng. Độ khó của việc mở một vi hạt mới càng lúc càng cần nhiều linh dịch theo cấp số nhân.
“Đạo kinh a đạo kinh, không phải ai muốn tu luyện cũng có thể tu luyện được đạo kinh. Nếu không có thân gia giàu có sung túc, thì đừng nói là tu luyện, ngay việc mở viên vi hạt thứ hai cũng đã khó như lên trời rồi.”
“Bây giờ không còn linh dịch nữa, đợi lấp đầy hồ linh dịch không biết đến ngày nào, hiện tại nên tu luyện cửu tự chân ngôn.”
“Thương Hy, mua giúp ta linh thủy khai mở kim khẩu, ta muốn tu luyện cửu tự chân ngôn ngay bây giờ.” Diệp Hàn ngồi trên giường suy nghĩ một chút rồi nói.
“Vâng.”
Nhìn hạt nước nhỏ như hạt gạo đang lơ lửng trước mắt mà cảm thấy có chút đau lòng, hơn một trăm tỷ điểm tích lũy mà chỉ có thể đổi lại được một giọt nước bé hư hạt gạo.
Hắn thở dài như muốn xua tan những phiền não trong lòng, nhẹ nhàng đưa giọt nước lên môi, từ từ hấp thu vào bên trong miệng. Một cảm giác mơ hồ xuất hiện, như thể hắn đã rất gần với thiên địa.
Hắn bắt đầu thử tu luyện theo tâm pháp, từ chữ Lâm hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng sợi từng sợi linh khí ngũ hành, một vài sợi tiên khí ma khí đang không ngừng du động trong không khí.
“Đây là cảm giác hòa hợp với thiên địa sao?”
“Ký chủ, Thương Hy khuyên ký chủ lên dùng linh dịch của mình để tu luyện cửu tự chân ngôn thay vì dùng linh khí bên ngoài.”
“Tại sao? Phụ hoàng hay Văn Thế Bảo vẫn dùng linh khí bên ngoài để tu luyện, ta thấy có vấn đề gì đâu!” Diệp Hàn khuôn mặt ngạc nhiên hỏi.
“Linh khí bên ngoài tuy tinh khiết nhưng vẫn có phần hỗn loạn, vì vậy lựa chọn tốt nhất vẫn là dùng biển linh dịch của mình để tu luyện.”
Diệp Hàn nhìn lại biển linh dịch to bằng cái bát tô của mình mà không khỏi than thở: “Ài! Tu tiên tài pháp lữ địa, chữ tài luôn đứng hàng đầu.”