• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Duyên Cung.

Lương đình bên bờ hồ, Diệp Hàn ngồi trên một chiếc ghế đá, nhìn ra hồ nước trong xanh. Trên tay cầm một ly cafe nóng hổi, thỉnh thoảng nhấp một ngụm mà cảm thấy thoải mái.

Mặc dù học viên của ba học viện vẫn đang còn leo tháp phân ban, nhưng hắn không cần thiết phải ở lại để chủ trì nữa.

Quá trình leo tháp không phải ngắn ngủi ngày một ngày hai là xong, có người cần vài canh giờ thậm chí nửa ngày để chiến đấu là bình thường. Hơn vài trăm nghìn học viên, có thể phải mất hàng tuần mới có thể hoàn thành.

Hắn không có thời gian, cũng không còn hứng thú để chờ đợi kết quả, bởi vì hắn đã chơi đủ rồi. Chính vì vậy, Diệp Hàn đã giao lại mọi công việc cho ba vị viện trưởng.

Lúc này, Diệp Hàn quay sang nhìn tứ nữ mặt mày chán nản buồn bã, hắn chỉ có thể cố nhịn không phát ra tiếng cười.

Chả là sau khi trở về từ học viện, tứ nữ đều khăng khăng muốn một tòa trấn hồn tháp để tự mình có thể trải nghiệm. Dĩ nhiên vì bị tứ nữ không ngừng làm lũng, Diệp Hàn đành phải mua thêm một tòa đại tháp với giá một trăm tỷ điểm.

Ban đầu, tứ nữ đều rất phấn khích khi vượt tháp, nhưng chưa kịp vui lâu, vừa ra khỏi đại tháp tâm trạng của bốn người đều ưu sầu.

Tình Nhi leo được đến tầng ba, Linh Nhi chỉ leo đến tầng hai, còn Diệp Ly và Tiểu Lam thì chẳng qua được nổi tầng một.

Kết quả này, làm cho Diệp Hàn hơi ngạc nhiên.

Tiểu Lam sức chiến đấu không có, thì có thể tha thứ. Nhưng Diệp Ly là một con non thần thú, có sức mạnh không kém gì Thanh Long Bạch Hổ, mà lại dừng chân ở tầng một?

Hắn không khỏi xấu hổ thay cho cái danh thần thú con non của Diệp Ly.

Trấn hồn tháp là một bảo khí hạ phẩm, được sinh ra để kiểm tra và khắc phục những điểm yếu của bản thân người leo tháp, giúp họ thông qua chiến đấu để tiến bộ và hoàn thiện.

Những lỗi cơ bản và ngớ ngẩn tứ nữ mắc phải, khiến cho người ta không khỏi lắc đầu ngao ngán.

Nhưng như vậy thì đã sao, với tứ nữ hắn cũng không kỳ vọng quá nhiều về thực lực. Dù sao đều là nữ nhân nha, nữ nhân thì chỉ cần đứng đằng sau để được yêu thương và bảo vệ, chứ không phải suốt ngày đánh đánh giết giết.

Ngồi một bên, Tình Nhi đập tan bầu không khí nói: “Điện hạ bốn người chúng ta nên ra ngoài lịch luyện một chuyến, trong quá trình leo tháp vừa rồi chúng ta nhận ra kỹ năng chiến đấu và kỹ năng sinh tồn của mình quá kém, không thể phát huy được hết thực lực vốn có.”

“Phải! Thực lực mấy người chúng ta chẳng thua kém gì tên Văn Thế Bảo, nhưng lại không thể leo lên được tầng bốn.” Linh Nhi bực bội nói.

“Tất cả đều do tên Diệp Hàn chết tiệt này, cứ giam chúng ta trong Đế Đô, không cho chúng ta ra ngoài lịch luyện.” Diệp Ly nhăn mày bĩu môi nói, cho rằng việc nó không vượt qua được tầng một đều do Diệp Hàn gây ra.

Ngồi một bên nghe tứ nữ liên tục kêu ca, Diệp Hàn nhếch môi không ngừng co rúm.

Diệp Hàn ho khan một tiếng nói xen vào cuộc nói chuyện: “Thời điểm này, ma tộc đã ẩn núp trong nhân gian, an toàn nhất vẫn là ở trong cung.”

Cho tứ nữ ra ngoài lịch luyện? Dù có cao thủ đi theo bảo hộ thì hắn cũng không có an tâm một chút nào, nhất là Linh Nhi.

“Linh Nhi xảy ra chuyện gì, là một xác hai mạng a.”

Hơn nữa, hiện tại hắn đang phát triển ứng dụng mới, ứng dụng này rất thích hợp với hoàn cảnh của bốn người, như vậy còn cần liều lĩnh ra ngoài làm chi.

“Các muội không cần ra ngoài lịch luyện, ứng dụng mới của smart phone sắp ra mắt. Ứng dụng này có thể giúp các muội tu luyện kỹ năng chiến đấu, thậm chí còn hiệu quả hơn nhiều so với việc đi ra ngoài liều mạng.”

“Ứng dụng mới?” Tứ nữ nghe vậy đều ngạc nhiên hét lên một tiếng.

“Phải.”

Khi nghe Diệp Hàn xác nhận, tứ nữ đều đứng dậy phấn khích không ngừng. Mỗi lần công năng mới được ra mắt đều là một siêu phẩm, khiến mọi người cực kỳ rung động.

“Không biết lần này sẽ là cái gì?” Tiểu Lam không ngừng lẩm bẩm.

Diệp Hàn mỉm cười nói tiếp: “Ta đã cấp quyền cho bốn muội có thể truy cập vào sớm, muốn xem thử không?”

“Muốn.” Tứ nữ đồng thanh hô to một tiếng.

Nhanh chóng mở smart phone lên xem, quả nhiên trên màn hình đã hiện lên một ứng dụng mới mang tên ‘Chiến Đấu’. Vừa nhấn vào biểu tượng, ngay lập tức có hai câu hỏi hiện lên: “Bạn muốn chiến đấu một mình hay cùng đồng đội.”

Tình Nhi nhìn sang Diệp Hàn nghi hoặc: “Điện hạ, đây là . . . ?”

“Đây là điểm đặc biệt của ứng dụng này.”

Tứ nữ liếc nhau một cái đều gật đầu tán thành chọn chế độ nhóm, dù sao thì chế độ nhóm vẫn sẽ thú vị hơn một mình.

Ngay sau đó, Diệp Hàn hướng dẫn tứ nữ cách vào phòng chờ, cách kết nối tinh thần lực.

Không sử dụng tinh linh bookchat là khổ như vậy đấy, nhưng bảo mọi người mất mười linh thạch hạ phẩm để thuê mỗi tháng thì ai lấy lại có cùng vẻ mặt tiếc nuối.

Trong không gian giả tưởng của ứng dụng chiến đấu, Tiểu Lam quan sát một chút rồi nói: “Rất giống các thế giới giả tưởng.”

“Đúng vậy, nhưng trong ứng dụng chiến đấu này, mọi thứ đều chân thật như thực từ võ công phép thuật, sinh tử đến chết chóc, mọi trải nghiệm đều có thể xảy ra.”

“Sao?”

“Mấy muội có thấy nơi này hấp dẫn hơn cả so với lịch luyện ở ngoài không.” Diệp Hàn tự mãn khoe khoang nói.

Sau khi nói xong, hắn liền mở chọn bản đồ muốn vào, trước mắt mọi người liền hiện ra hàng trăm khu vực đa dạng như rừng rậm sâm lâm, thâm uyên, ma tộc . . .”

Tiểu Lam vẻ mặt kích động hét lên: “Điện hạ, nếu chọn rừng rậm sâm lâm, thì có phải chúng ta sẽ đi vào rừng rậm sâm lâm, bố cục yêu thú mọi thứ đều như bên ngoài thế giới thực.”

Dù sao, rừng rậm sâm lâm cũng được coi là nhà của cô.

Diệp Hàn không trả lời mà chọn bản đồ rừng rậm sâm lâm, tức thì khung cảnh xung quanh lập tức biến đổi. Bây giờ mọi người đều có thể nhìn thấy những cây cổ thụ cao vút, nghe tiếng gầm của yêu thú, tiếng rì rào của gió.

“Cảm giác này quá quen, quá chân thực.” Tình Nhi vươn tay sờ vào gốc cây, rồi cúi xuống nhặt một bông hoa dưới chân đưa lên mũi ngửi, hương thơm lan tỏa khiến cô không khỏi thán phục.

Mọi thứ chân thật đến mức không thể nhận ra được đâu là thế giới thật đâu là thế giới ảo, dù là công năng chân thật của video giả tưởng cũng không thể so sánh được.

“Đây chính là rừng rậm sâm lâm sao?” Diệp Ly cùng Linh Nhi đều hứng thú chạy nhảy xung quanh tìm hiểu mọi thứ.

Lần đầu được đến nơi nguy hiểm nhất đại lục, hai người không khỏi kích động.

“Xoẹt. . .”

Bỗng nhiên một thứ gì đó bay với một tốc độ cực nhanh về phía bọn họ.

“Cẩn thận.” Tình Nhi hô to một tiếng, từ trong hư không lấy Nghịch Thiên Kiếm ra chém một nhát trước mặt Tiểu Lam.

Thanh kiếm cực kỳ sắc bén, một nhát cắt đôi thứ đang bay đến.

Nhìn xuống đất, thấy xác rắn đang co giật, mặt cô trầm tư. Quay sang nhìn Tiểu Lam và những người khác, nói với giọng nghiêm túc: “Nơi này là rừng rậm sâm lâm, nguy hiểm trùng trùng mọi người cần cẩn thận.”

Sống mười bảy mười tám năm bên cạnh rừng rậm sâm lâm, Tình Nhi cực kỳ hiểu sự đáng sợ của nó như thế nào, chỉ cần sơ xẩy một chút là có thể ô hô a ha ngay lập tức.

Mặc dù thế giới này là ảo, nhưng vẫn cần phải biết quý trọng tính mạng của mình a.

Quan sát xung quanh một hồi, Tình Nhi không thể phán đoán được mình và mọi người đang ở khu vực nào của rừng rậm. Nếu ở vòng ngoài thì còn đỡ chỉ là yêu thú cấp một cấp hai bọn họ có thể đối phó, nhưng nếu như bị truyền tống vào sâu hơn chục dặm, gặp phải yêu thú tam tứ phẩm thì chỉ có chết.

“Bây giờ, chúng ta lên đi đâu.” Diệp Ly hỏi.

Hiện tại không phân biệt được phương hướng, nhưng cũng không thể cứ đứng mãi một chỗ được, tứ nữ quyết định nhắm mắt chọn liều một hướng.

“Giao phó vận mệnh vào tay ông trời.”

Đi được một lúc, không thấy có con yêu thú nào lợi hại, tứ nữ tâm tình cũng nhẹ nhõm hạ xuống. Chỉ là vài con yêu thú cấp một, mỗi người một kiếm đều có thể dễ dàng xử lý.

“Hú . . . hú . . .hú . . .” Đột nhiên ba tiếng hú lớn vang lên truyền khắp khu rừng khiến bốn người giật mình đứng lại.

“Mọi người chú ý, xung quanh chắc chắn có đàn chiến lang đang ẩn lấp.”

Tình Nhi vừa hô to cảnh báo, bất chợt một con sói toàn thân trắng như tuyết tung mình ra với tốc độ cực nhanh, hướng thẳng về phía Diệp Ly, người đi sau cùng.

“Phụp!”

Con sói há mồm rộng ra, hai hàm răng cắn mạnh vào cánh tay phải, đồng thời giơ chi trước lên táp một cái thật mạnh vào ngực, khiến Diệp Ly bay thẳng lên không trung. Nó nhanh chóng nuốt cánh tay vào bụng, rồi lui lại vào trong bụi cỏ, biến mất như chưa hề có chuyện gì.

“A. . .” Diệp Ly kêu lên một tiếng thảm thiết, quay trên không vài vòng rồi đập mạnh vào gốc cây. Máu từ vết thương trên ngực và cánh tay không ngừng chảy ra.

Mất một lúc mọi người mới kịp phản ứng, thì con sói kia đã biến mất trong bụi cỏ.

Ba người hoảng hốt chạy lại bên cạnh, kiểm tra thương thế của Diệp Ly. Tình Nhi nhanh nhẹn dùng linh lực của mình để ấn vào các huyệt đạo trên thân thể, ngăn không cho máu chảy ra nhiều hơn. Không ngừng dùng linh lực để làm sạch và khử trùng vết thương, để tránh nhiễm trùng hay viêm nhiễm.

Diệp Hàn đứng một bên nhìn thì mỉm cười gật đầu, mười mấy năm sống bên cạnh rừng rậm sâm lâm đã rèn cho cô nàng này thói quen rất tốt, gặp truyện không hoảng loạn.

“Không có đan dược chữa thương, tạm thời chỉ có thể dùng linh lực cầm máu.” Tình Nhi lắc đầu thở dài nói.

Linh Nhi nhìn bốn phía xung quanh đề phòng hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Không sao, trong rừng mặc dù nguy hiểm nhưng lại có rất nhiều linh dược, chỉ cần tìm thấy linh dược là mọi chuyện sẽ ổn.”

“Nhưng điều ta lo nhất là con sói kia, nếu là một con sói lạc đàn thì dễ xử lý, nhưng nếu là một bầy thì mọi chuyện hỏng bét.”

Có vẻ như ông trời không theo ý người, Tình Nhi vừa nói xong thì từng con sói to nhỏ liên tục đi ra từ trong bụi cỏ bao vây mọi người lại.

“Đó là Ngân Tuyết Lang!” Tiểu Lam chỉ về phía đàn sói kinh hãi hét lên.

“Ngân Tuyết Lang? Chỉ là mấy yêu thú cấp một có gì đáng sợ?” Linh Nhi nhìn kỹ mấy chục con sói, thấy chúng chỉ là nhất cấp yêu thú, không đáng để lo ngại.

“Phải! Chẳng qua là cắn nén bản cô nương, nếu không một trăm con bản cô nương chỉ vẫy cánh một cái liền chết hết.” Diệp Ly phì phò nói.

“Ai ui . . . đau đau đau.” Diệp Ly một tay ôm vết thương kêu rên.

“Đừng coi thường Ngân Tuyết Lang!” Tình Nhi lạnh lùng nói. “Điểm đáng sợ của chúng không phải là ở thực lực mà ở số lượng. Mỗi tộc đàn lang vương không quá mạnh, chỉ khoảng cấp hai đến cấp ba, nhưng số lượng có thể lên đến hàng vạn con.”

“Đám này có thể chỉ là mấy con tiên phong.” Tình Nhi nói xong, đứng dậy, cầm thanh Nghịch Thiên Kiếm trong tay. Kiếm ý sắc bén bao quanh thanh kiếm, phát ra tiếng rít sắc nhọn.

“Hàng vạn con.”

“Ực!” Diệp Ly cùng Linh Nhi nghe vậy đều nuốt nước bọt kinh hãi.

“GÀO OOOO.” Đúng lúc này, một tiếng sói hú lớn vang lên.

Vừa nghe hiệu lệnh, đàn sói đồng loạt xông lên, bọn chúng như điên cuồng, đôi mắt đỏ ánh lửa, miệng rộng mở để khoe hàm răng sắc nhọn.

Nghe thấy tiếng gầm, ba nữ nhanh chóng đứng lên, bốn nữ hợp lực vòng tròn để chống lại đàn sói.

“Xoẹt!.” Tình Nhi lập tức vung kiếm lên, chém một con sói đang nhảy về phía mình.

Trúc cơ kỳ hậu kỳ cầm Nghịch Thiên Kiếm thì chỉ cần một nhát chém, là sẽ có một con sói bị chẻ làm đôi máu me tung tóe không kịp kêu gào.

“Chúng ta lập tức kết trận chiến đấu!” Tình Nhi quát lớn. “Không được để chúng tiến gần! Nếu không, chúng ta sẽ bị quần công tới chết!”

Linh Nhi lựa chọn dùng hỏa cầu thuật, hai tay liên tục ném ra những quả cầu lửa về phía đám sói có ý định tiến lên. Đối với đàn sói khát máu không sợ chết này, một là làm cho bọn chúng một phát chết tươi hai là sử dụng võ kỹ pháp thuật quần công.

Đây là một số kiến thức ngày xưa cô cùng ca ca dùng để tồn tại trong rừng.

Thế nhưng, không ít con sói đã bị bỏng nặng vẫn không ngừng lao lên, coi nhẹ sự tổn thất của bản thân cùng cái chết bi thảm của đồng bạn.

Một canh giờ qua đi, xác chết của đàn sói chất thành núi, kiếm khí thương khí võ kỹ của bốn người không ngớt được phát ra, khung cảnh lúc này thật sự quá đẫm máu.

“Không ổn rồi, muội sắp cạn kiệt linh lực rồi.” Tiểu Lam là người đầu tiên lên tiếng.

Một bên, Diệp Ly vừa khổ sở chống đỡ đàn sói, vừa đau đớn vì vết cắn của con sói lúc đầu, máu chảy không ngừng, thịt thối bốc mùi. Nếu linh lực cạn kiệt, cô sẽ chết không phải vì sói giết mà vì nhiễm trùng lan toả khắp người.

Diệp Ly mặt tái nhợt nói: “Ta cũng sắp không thể chống đỡ được rồi.”

“Hú Gào ooo, hú . . .” Đột nhiên, tiếng hú của Lang vương lại vang lên, nhưng tiếng hú lần này lại là kêu gọi đàn sói rút lui.

Bốn người cảm thấy có gì đó không ổn, liền nhìn theo hướng mà đám sói. Quả nhiên xuất hiện trước mặt bốn người lại là một đàn sói khác đang tiến đến, những con sói này khác hẳn với những con sói trước đó.

Chúng to hơn, dữ tợn hơn.

“Ngân Tuyết Lang, nhị cấp yêu thú.”

“Một hai . . . mấy trăm con yêu thú cấp hai.” Bốn người đếm trong sự tuyệt vọng.

Đám sói cấp hai xông vào như một cơn lốc, không cho bốn người bất kỳ khoảng thời gian nào để nghĩ ngợi, nanh vuốt sắc bén lao lên.

Diệp Ly là người đầu tiên bị nhắm đến.

Ba bốn con sói khổng lồ lao lên cùng một lúc, trong đó có một con nhân cơ hội cắn vào cổ tay còn lại của cô, khiến cho thanh kiếm ngắn không thể cầm vững mà rơi xuống đất.

“Aaaa . . .”

Phòng bị cuối cùng bị phá, Diệp Ly liên tiếp bị mấy con sói khác nhảy lên táp vào ngực, đâm vào tim. Chết trong đau đớn và tuyệt vọng.

“Diệp Ly . . .” Nhìn thi thể tỷ muội ngã xuống trong vũng máu, ba người còn lại hét lên điên cuồng trong sự bất lực.

Khi Diệp Ly vừa ngã xuống thì Tiểu Lam chính là nạn nhân tiếp theo.

Chiến đấu một thời gian dài, linh lực trong người Tiểu Lam đã gần như cạn kiệt, không thể dùng võ kỹ pháp thuật để đánh trả. Bây giờ chỉ có thể dùng tay trần cận chiến, cố gắng đẩy những con sói ra xa, kéo dài thời gian.

Nhưng thân thể người so với thân thể yêu thú thì quá yếu ớt, chỉ một khoảng thời gian ngắn, cô đã bị một con sói cắn vào cổ, rồi bị kéo xuống đất.

Tiểu Lam chỉ biết vùng vẫy trong vũng máu, đến khi tắt thở.

“Tiểu Lammm.”

Tiếng thét thảm thiết của Linh Nhi và Tình Nhi không làm đàn sói ngừng lại, ngược lại chúng càng trở nên điên dại và tàn bạo hơn. Đàn sói lại liên tục xuất hiện, bao vây hai người không có kẽ hở. Cuối cùng, hai người vẫn chỉ có một kết cục, đó là bị những con sói khổng lồ xé xác, nuốt chửng không để lại một mảnh xương.

Lịch luyện lần này, cả bốn người đều ô hô a ha, toàn quân bị diệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK