“Thẩm Chân huynh đệ, huynh có muốn nếm thử sức mạnh của Nho tu không?” Lăng Đại Hiên cười khẽ, vung tay đưa viên ngọc giản trôi trong không về phía người trung niên đang ngồi trên giường. Hắn không vội vàng mà chỉ đứng yên lặng nhìn theo, vì hắn biết rằng không ai có thể chối từ sự cám dỗ của sức mạnh, nhất là trong thế giới này nơi người mạnh là vua.
“Phụ thân.” Mai Linh ngồi bên cạnh giường, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt rạng rỡ với hy vọng và chờ đợi.
Lúc này, người trung niên nhìn viên ngọc trước mắt với khuôn mặt hưng phấn, đôi mắt ướt đẫm nước chảy xuống gò má, thân hình run lên như bị gió lạnh thổi qua, chậm rãi duỗi đôi bàn tay khô ráp và nứt nẻ ra, như sợ làm tan vỡ viên ngọc quý giá. Hắn vừa nắm chặt viên ngọc vào lòng bàn tay, vừa lẩm bẩm: “Đây là sự thật, đây là sự thật sao! Không phải là giấc mơ, phải không?” Những cảm giác mát lạnh của viên ngọc lan tỏa trong bàn tay đã cho hắn biết rằng mọi thứ đều là hiện thực, không phải là ảo ảnh.
Cầm viên ngọc trên tay một lúc, hít một hơi thật sâu thở ra một hơi thật dài: “Lăng . . . Lăng đại nhân, thảo dân phải làm gì bây giờ?” Thẩm chân lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt không còn vẻ hân hoan như lúc nãy, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trước mắt hỏi.
“Thẩm huynh chỉ cần nhỏ một vài giọt máu vào viên ngọc giản là sẽ biết được tất cả thông tin bên trong đó.”
Thấy thế, Thẩm Chân không chần chừ, cúi xuống nhìn viên ngọc trong tay. Hắn nhanh chóng đưa tay trái lên miệng, cắn mạnh vào đầu ngón trỏ cho máu tuôn ra, rồi nhỏ từng giọt máu đỏ tươi lên bề mặt viên ngọc giản, để cho nó thấm vào bên trong. Chưa đầy một khắc, một ánh sáng xanh nhạt bất ngờ phun ra từ viên ngọc giản, chiếu thẳng vào trán hắn. Hắn cảm thấy một cơn đau nhói trong đầu, không kịp làm gì khác ngoài việc nhắm chặt mắt lại.
Mai Linh thấy cha mình nhắm mắt lại, không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô vội vàng gọi to một tiếng “Phụ thân.” Rồi quay sang nhìn người đàn ông đứng bên cạnh với ánh mắt đầy lo âu.
“Ha ha, Mai Linh phải không? Con đừng quá lo cho phụ thân mình, đây chỉ là cách để truyền những kiến thức vào linh hồn của hắn mà thôi. Bây giờ Thẩm huynh đang nhận được truyền thừa.” Lăng Đại Hiên cười nhẹ, nhìn vào mắt cô gái và giải thích cho cô hiểu rõ hơn.
“Thật thần kỳ.”
Sau một hồi lâu hai người đứng bên cạnh nhìn Thẩm Chân, họ bắt đầu cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa từ người hắn, đó là một loại ấm áp thanh cao và chính nghĩa khiến họ không khỏi rung động. Thời gian càng trôi qua, họ càng cảm nhận rõ ràng và mạnh mẽ hơn, đến nỗi họ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Một luồng khí xanh lam vây quanh hắn, rồi tỏa ra xung quanh như một vòng sáng. Lúc này, luồng linh khí không ngừng tích tụ thành thực thể trở thành một cây bút, nó không ngừng đi xuyên qua từng bộ phận trên cơ thể. Nó bắt đầu từ đầu, rồi xuống ngực, rồi lan ra tứ chi, rồi cuối cùng tập trung tại đan điền.
Lăng đại nhân đứng yên một chỗ, tay gấp ngang ngực, nhìn Thẩm Chân với ánh mắt hài lòng, cười khẽ: “Tốt lắm! Thẩm tú tài quả không phụ danh hiệu Ngọa Hổ của Thanh Minh huyện. Mới bắt đầu tu luyện mà chính khí đã rồi dào như vậy. Chỉ trong một thoáng chốc đã Khai Khiếu thành công, quả là một thiên tài có duyên với Nho Đạo.”
“Khai khiếu?” Mai Linh nghe không hiểu, cô vò lỗ tai một cái, rồi quay sang nhìn Lăng đại nhân với ánh mắt hoài nghi hỏi.
“Khai khiếu là bước đầu tiên và quan trọng nhất của nho tu. Nó giống như luyện khí của tu tiên, là một cửa ải quan trọng phải vượt qua để bước chân vào con đường tu hành.” Lăng đại nhân nghe thấy câu hỏi của Mai Linh, liền mở miệng giải thích cho cô bé hiểu. Mai Linh nghe vậy, mặt mũi sáng lên, ánh mắt chăm chú nhìn về phía phụ thân mình, hai bàn tay nắm chặt lại với nhau.
“Mai Linh, hình như con rất hứng thú trở thành một Nho tu.”
Ngay lập tức một âm thanh vang lên: “Vâng.” Đi kèm với lời nói là một cái gật đầu thật mạnh.
“Ha ha, không hổ là nữ nhi của Thẩm huynh. Vậy để ta giải thích sơ qua một chút cho con hiểu về Nho tu và các bặc cảnh giới. Nho tu là pháp môn dành cho văn nhân, họ đọc nhiều sách thánh hiền, dùng chính khí của mình để tu luyện. Nho tu có tám cảnh giới lần lượt là Khai khiếu, Tu thân, Nhân giả, Nho sinh, Đức hạnh, Quân tử, Lập mệnh, Đại Nho, Á Thánh. Một khi đạt đến Á Thánh thì sức mạnh của họ không hề thua kém một chút nào so với Bán Tiên, bọn họ đều có thể rời núi lấp biển, hái trăng hái sao trên bầu trời.”
Nghe vậy Mai Linh càng hưng phấn và kích động hơn: “Lợi hại như vậy sao!” Một lời thì thầm nhỏ nhẹ trên đôi môi mềm mại. Nhưng bỗng nhiên cái mũi của cô cứ nhích nhích lên như ngửi được một mùi gì đó kinh tởm liền nói: “Lăng bá bá, người có ngửi được một mùi hôi cực kỳ kinh khủng không.” Nói xong lập tức đưa bàn tay nhỏ bé gầy guộc của mình lên bóp hai lỗ mũi lại.
Lăng Đại Hiên nghe vậy thì cũng nhíu mày, nhìn về phía trung niên đang ngồi trên giường, đột nhiên hắn nghĩ tới một điều liền hét lớn: “Không thể nào! Thật kinh khủng! Mới chưa đầy một tuần hương mà Thẩm huynh đã bước vào cảnh giới thứ hai là tu thân rồi.” Khuôn mặt đầu tiên là sợ hãi sau đó là kinh ngạc rồi cuối cùng là hưng phấn, cảm xúc phấn khích không tả được.
Theo hướng ánh mắt của Lăng bá bá, Mai Linh dõi ánh mắt nhìn theo nhìn về phía phụ thân mình, trên người hắn lúc này xuất hiện tầng tầng lớp lớp cáu bẩn đen xì bám vào da, mùi của nó phát ra thật kinh tởm khiến cô lập tức chạy ra ngoài nôn khan, mặc dù trong bụng của cô lúc này chả có gì. Cô quệt miệng một cái, rồi quay lại nhìn phụ thân. Bỗng nhiên, phụ thân mở to mắt và đứng dậy, hắn đưa tay phải lên ngực sau đó dùng ngón trỏ vẽ ra một chữ chấn trên không, miệng hắn thì thầm một chữ đi. Một luồng khí khổng lồ từ tay hắn bắn ra, làm cho chữ chấn phóng to và bay về phía bức tường. Một tiếng nổ lớn vang lên, bức tường vỡ tan, căn nhà lập tức sụp đổ.
Mai Linh đứng bên ngoài mắt trợn tròn há miệng rộng kinh ngạc nhìn về phía căn nhà: “Thật sự, thật sự quá lợi hại!”
Tiếng nổ khiến cả thôn dậy sóng, mọi người vội vàng chạy tới thì thấy một trung niên nhân to lớn đứng bên ngoài, cười rực rỡ. Tiểu Linh đứng bên cạnh hắn, mắt tròn mắt dẹt. Họ theo ánh mắt của cô nhìn về căn nhà, chỉ thấy một đống đất vụn bay tung tóe khắp nơi mà không khỏi giật mình, tức giận, run rẩy.
Một lão già nắm gậy gỗ bước chậm chạp đi tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà không kìm được cơn phẫn nộ. Hắn vừa ngã gục xuống đất vừa gào lên: “Vương pháp, còn vương pháp nữa không!”
Những người xung quanh vội vã chạy tới, ôm lấy lão già để ngăn hắn không ngã xuống đất. Họ vừa đỡ vừa hỏi. “Vương lão ca.”
“Vương gia gia, Vương gia gia.”
“Vương lão nhân, ngài không sao chứ?”
Một bà thím da sạm nước nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng thì vừa hét vừa giơ tay chỉ cho một tên choai choai bên cạnh: “Mau chạy đi báo cho tộc trưởng biết. Có kẻ xâm phạm vào thôn chúng ta gây sự, có thể đã hại chết Thẩm tú tài rồi.” Bà ta quay lại nhìn hướng choai choai chạy đi, lo âu. Bỗng nhiên bà ta nhớ ra điều gì đó, vội gọi theo: “Nhớ báo tin cho cả Vương tỷ tỷ về nữa.”
Khung cảnh xung quanh chợt trở lên hỗn loạn, tiếng mọi người không ngừng nói khiến Mai Linh giật mình nghi hoặc không hiểu, cô liền chạy lại chỗ bọn họ: “Ngoại công, ngoại công, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai đánh đến thôn chúng ta?” Cô vừa nói vừa dùng đôi tay gầy gò của mình nâng đỡ một bên tay của lão nhân già mà lo lắng hỏi.
Mọi người nghe câu hỏi của Mai Linh, đều cảm thấy bối rối. “Ngươi không biết sao? Tên trung niên kia đã sát hại phụ thân ngươi, rồi còn phá tan xác nhà ngươi. Bây giờ ngươi lại hỏi chúng ta chuyện gì xảy ra? Thì chúng ta làm sao biết chuyện gì đã xảy ra.”
Bà thím vừa sai người đi báo cho tộc trưởng, lúc này chạy tới ôm Mai Linh vào lòng. Bà ta vừa xoa đầu cô vừa nói: “Tiểu Linh yên tâm, có a di bảo vệ con, không ai dám làm hại con đâu.”
Bên đối diện với đám người, vị Lăng đại nhân của chúng ta cũng đang co giật khóe miệng. “Bổn quan đường đường là chủ của một huyện, được triều đình sắc phong chứng nhận, bây giờ lại trở thành tên ma đầu ác độc giết người phóng hỏa. Nếu không phải hai phụ tử bọn họ còn sống, thì nỗi oan này có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa hết tội.”
Hắn sợ mình không nói gì thì mấy bà thím kia sẽ càng nói càng lung tung, hắn ho nhẹ một cái rồi nói: “Mọi người hãy lắng nghe bổn quan nói một câu.”
Không khí đột nhiên trở lên tĩnh lặng như tờ, tất cả đều hướng ánh mắt nhìn về phía trung niên kia. Hắn tự xưng là bổn quan. Ở Càn Nguyên Vương Triều, người tự gọi mình là bổn quan ít nhất cũng là một huyện lệnh. Không lẽ…
Vương lão nhân cảm thấy tim đập nhanh, chân tay run lẩy bẩy. Hắn vừa kính cẩn vừa hỏi: “Ngài . . . ngài là huyện lệnh của Thanh Minh huyện sao?”
Mọi người thấy hắn gật đầu xác nhận, đều sợ hãi. Họ nhanh chóng quỳ gối xuống đất, vừa dập đầu vừa kêu: “Tha tội! Xin đại nhân tha tội, xin đại nhân khoan dung độ lượng.” Lúc này, chỉ còn một mình Mai Linh đứng sững sờ tại chỗ, nhìn xuống lão già bà thím và mọi người quỳ gối trước trung niên mà không hiểu gì cả. Cô vừa hoang mang vừa gọi: “Ngoại công, a Di, các người . . .”
Đúng lúc này, một trung niên bước ra từ đống đất lá vụn, ngửa mặt lên cười ha hả, nói: “Ta đã thành công. Ta đã có thể tu hành. Ta sẽ thay đổi số phận.” Hắn nhìn vào đôi tay của mình, cảm nhận một nguồn sức mạnh mới mà thầm nghĩ: “Vương Y, Mai Linh, ta sẽ dùng đôi tay này để bảo vệ hai người. Ta sẽ không để hai người phải khổ cực như trước nữa.”
Lăng Đại Hiên cười rạng rỡ, vừa đi tới vừa chắp tay trước ngực, nói: “Thẩm huynh đệ thật là một kỳ tài ngàn năm có một, chỉ mất nửa ngày đã có thể bước chân vào tu hành. Bổn quan xin chúc mừng huynh đệ.”
Thẩm Chân bị giọng nói của Lăng Đại Hiên làm tỉnh lại, quay đầu nhìn hắn khuôn mặt cảm kích vô cùng: “Lăng đại nhân, xin ngài hãy nhận của thảo dân một lậy, ngài chính là người có ân tái tạo đối với cả nhà thảo dân.” Hắn vừa nói vừa muốn quỳ xuống hành lễ. Nhưng đột nhiên xuất hiện một luồng linh khí ôm lấy hắn, ngăn hắn không rơi xuống đất.
“Ha ha, Thẩm huynh không cần khách sáo. Chúng ta bây giờ đều là tu sĩ, Thẩm huynh tài trí xuất chúng, có thể tu luyện thành công. Có lẽ một ngày nào đó, chúng ta có thể sẽ trở thành đồng liêu của nhau cũng lên.”
Thôn dân nghe được đoạn hội thoại, đều bối rối và hoang mang. “Thẩm tú tài không phải là không có linh căn sao? Sao bây giờ lại tu hành được?” Mất một lúc để họ chợt nhận ra rằng vị Lăng đại nhân này chính là người đã giúp Thẩm tú tài có thể tu hành được. Mặc dù chưa hiểu rõ chuyện gì, nhưng họ rất mừng cho Thẩm tú tài, vì vậy liền vội vã tiến tới chúc mừng: “Chúc mừng Thẩm tú tài đã có thể trở thành một tu hành giả, chúc mừng chúc mừng.”
Thẩm Chân cười nhẹ, quay đầu nhìn mọi người. Hắn đang định lên tiếng nói, thì bỗng nghe được một tiếng khóc lớn vang lên, một giọng nói chất chứa đầy sự đau buồn: “Tướng công, tướng công, chàng đừng rời xa hai mẫu tử chúng ta. Nếu chàng không còn, thê cũng không muốn sống nữa.” Hắn nghe giọng nói quen thuộc, không cần nhìn thấy khuôn mặt nhưng vẫn biết ngay đó chính là thê tử của mình.
Không khí yên lặng, chỉ còn tiếng khóc, tiếng lo lắng tiếng cười đùa hạnh phúc của một gia đình nhỏ, mọi người xung quanh không thể không xúc động trước cảnh tượng trước mắt này. Họ rơi nước mắt, cảm phục trước tình yêu của đôi vợ chồng. Họ nghĩ rằng, dù có hoạn loạn đến mức nào, dù có chết đi sống lại bao nhiêu lần, họ cũng sẽ không thể có được một tình yêu như thế. Đúng như người ta thường nói hoạn loạn mới biết chân tình.