Giữa trưa tại Cấm địa Diệp gia.
“Phù!”
Diệp Hàn cảm nhận được sự biến đổi trong cơ thể mình, một niềm vui sướng khôn xiết bừng lên trong lòng.
“Ngộ đạo trà kết hợp cùng bồ đoàn thụ, hiệu quả tu luyện tăng lên thật sự kinh khủng. Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, ta đã lĩnh ngộ thành công tầng thứ hai của thôn thiên đạo kinh. Tầng thứ hai cho phép hấp thụ thiên địa linh khí không ngừng cả ngày lẫn đêm, mà không cần tự mình vận chuyển công pháp.”
“Không hổ danh đạo pháp đứng tốp đầu hồng hoang.”
Không dừng lại, Diệp Hàn tiếp tục tu luyện chữ Lâm trong cửu tự chân ngôn. Chỉ cần thân thể bất tử thì lúc độ kim đan cảnh, lôi kiếp chỉ là chuyện nhỏ.
Vận chuyển khẩu quyết chữ Lâm, điều khiển những luồng linh dịch trắng ngọc ngà từ tiểu tổ tông du tẩu khắp cơ thể. Cảm nhận từng bộ phận trong cơ thể mình như được tẩy rửa, rèn luyện, trở nên kiên cố và bền bỉ.
“Cửu tự chân ngôn, có thể đào bới những tạp chất bẩn thỉu nhất ẩn sâu trong xương tủy, làm cho cơ thể ta trở nên trong sạch và hoàn mỹ hơn.”
“Lợi hại, lợi hại.”
“Nhưng đáng tiếc linh dịch không phải là vô tận, phải tu luyện đồng thời hai đạo pháp cấp đạo kinh, khiến mỗi lần tu luyện đều phải đau đầu không thôi.”
“Xem ra phải suy nghĩ cách khác mới được.” Diệp Hàn lắc đầu cảm thán.
“Ký chủ, cái gì cũng có giá của nó, linh dịch của thôn thiên thần thể mỗi giọt nặng ngàn cân, sánh ngang với linh lực của hỗn độn, đương nhiên cái giá phải trả cho nó là cực kỳ lớn rồi.”
“Hài!” Thở dài một tiếng, Diệp Hàn lấy smart phone ra định gọi cho Diệp Diệu Ánh thì bất ngờ thấy được một tin nhắn.
“Anh trai, em nghe nói có một loại linh chi vạn năm tuổi rất quý hiếm, có thể giúp cho người phàm tăng cường sức khỏe và kéo dài tuổi thọ. Em quyết định cùng với Ánh Ánh, Cơ tỷ, Nhã Nhã băng đèo nội suối đi tìm kiếm linh chi về làm quà cho cha mẹ. Nếu anh có việc gì cần, cứ nhắn tin cho em, em gái sẽ cố gắng trả lời sớm nhất có thể.”
Diệp Hàn đọc đến đây không khỏi sửng sốt: “Không được, không thể để mấy người họ mạo hiểm như vậy được, ta cần nhanh chóng độ kim đan cảnh như vậy mới có thể gửi linh thạch về được Lam Tinh được, thân thể người phàm rất dễ bị bệnh tật, có thể tu hành càng sớm càng tốt.”
“Kim đan, kim đan, bây giờ ta lập tức độ kim đan cảnh.”
Nhưng vừa mới nhắm mắt, chuẩn bị độ lôi kiếp tiến tới kim đan cảnh, Diệp Hàn liền mở mắt ra hô lên một tiếng: “Chuyện gì xảy ra, tại sao ma khí lại đột nhiên trở lên nồng đậm như vậy?”
Cảm nhận một luồng ma khí dữ tợn tràn vào tâm trí, làm cho hắn không khỏi rùng mình. Nhanh chóng mở Vô Tự Tiên Thư, hét lên: “Kiểm tra đầu nguồn ma khí.”
“Ma khí bắt nguồn từ phía tây Đế Đô, có hàng chục đội quân ma tộc đang tấn công các chiếc linh chu của triều đình. Cả hai đang di chuyển với tốc độ siêu thanh hướng về phía Đế Đô, hiện tại chỉ còn cách Đế Đô hơn hai trăm dặm.” Vô Tự Tiên Thư lập tức hiện lên đầy đủ thông tin.
Một đoạn video hiện ra trên trang sách, cho thấy cảnh tượng khốc liệt của cuộc chiến, một đám người mặc áo đen có ánh mắt khát máu và răng nanh sắc nhọn, bọn chúng đang đứng trên linh chu đánh nhau cùng với cẩm y vệ.
“Đông Phương Lan, Văn Thế Bảo, Văn gia, ma tộc.”
Theo Vô Tự Tiên Thư dự báo sẽ có một đại nạn xảy ra sau một trăm năm nữa, khiến cho Thiên Nguyên Đại Lục sẽ rơi vào hỗn loạn và chiến tranh. Nhưng thật không không ngờ ma tộc lại bắt đầu hành động sớm đến vậy, đã lén lút xâm nhập vào Thiên Nguyên Đại Lục, sắp xếp thiên la địa võng một mẻ hốt gọn các thiên tài của vương triều.
Diệp Hàn lập tức lấy smart phone ra gọi cho tiểu lý tử.
“Điện hạ, sao ngài lại gọi cho ta? Ngài không phải đang bế quan tu luyện sao?” Tiểu lý tử nghe thấy giọng nói của Diệp Hàn, rất ngạc nhiên.
Nuôi quân ba nghìn giờ, dùng trong một ngày. Cũng đến lúc dùng đến các ngươi rồi, những người huynh đệ của ta.
“Tiểu lý tử, ta có việc quan trọng giao cho ngươi. Bây giờ ngươi lập tức cầm lệnh bài của ta điều động Dạ Hành, đi cứu các linh chu khác đang bị ma tộc tấn công.” Diệp Hàn âm thanh nghiêm túc và quyết đoán.
Tiểu lý tử nghe được lời của Diệp Hàn, rất kinh hãi lên tiếng: “Điện hạ? Ma tộc thật sự đã xâm nhập vào Thiên Nguyên Đại Lục? Không phải nói còn hơn một trăm năm nữa sao”
“Chỉ là mấy con tôm nhãi nhép mà thôi, cá lớn thật sự không phải là thứ mà chúng ta lên bận tâm.”
“Vâng.”
“Nô tài sẽ ngay lập tức điều động Dạ Hành, đi viện trợ các linh chu.”
Tiểu lý tử không dám chần chừ, vâng lệnh của Diệp Hàn, dùng lệnh bài của Diệp Hàn để liên lạc với Dạ Hành.
Diệp Hàn không thể rời mắt khỏi Vô Tự Tiên Thư, quan sát thấy các linh chu của triều đình đang bị ma tộc tấn công liên tục, cấm vệ quân cùng cẩm y vệ của triều đình đang chống trả quyết liệt. Nhưng hắn nhìn đi nhìn lại cũng không thấy bóng dáng của thái tử, khiến hắn bắt đầu có cảm giác bất an đến từ huyết mạch.
Nhanh chóng ra lệnh cho Vô Tự Tiên Thư tìm kiếm vị trí thái tử. Một hình ảnh hiện ra trên trang sách, khiến cho hắn giật mình kinh hãi. Thái tử đang chiến đấu với một tên hắc y nhân, trên người hắc y nhân xuất hiện đôi cánh có tràn ngập ngập ma khí hắc ám.
“Thất dực cổ ma điêu bán tiên kỳ.”
Quay sang thái tử, lúc này hắn đang bị thương rất nặng, khí tức yếu ớt, máu từ các vết thương chảy đầm đìa.
Tên hắc y nhân nhìn một màn như vậy thì cười khẩy, gào thét lên một tiếng.
“Ma âm hống.”
Ba luồng âm khí nháy mắt đánh vào ba điểm quan trọng của thái tử, một đạo đánh thẳng vào linh hồn, một đọa vào trái tim, một đạo còn lại đánh thẳng nguyên anh. Tốc độ quá nhanh khiến thái tử không kịp phòng ngự, bị ba luồng âm khí xuyên qua cơ thể.
Thân hình ngã xuống đất, ánh mắt vô hồn, toàn thân nhuốm máu.
“Thái tử!”
“Không được, nếu để cho tên hắc y nhân tiếp tục tấn công, thì thân thể cũng không còn.”
Diệp Hàn không chần chừ, dùng một trăm triệu điểm tích lũy để nhờ Thương Hy, dùng Vô Tự Tiên Thư mở một không gian để đưa thái tử về động phủ của mình.
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, chỉ trong nháy mắt. Khi thái tử vừa biến mất khỏi khu vực chiến đấu, đầu thương của tên hắc y nhân cũng vừa chạm xuống đất. Một tiếng nổ lớn vang lên, làm cho đất trời rung chuyển.
“Tý nữa thì xong.” Diệp Hàn nhìn huynh trưởng nằm thoi thóp, hơi thở yếu ớt mà thở dài.
Đi đến dùng tinh thần lực kiểm tra toàn bộ thương thế trên người thái tử, hắn không khỏi nhíu mày: “Linh hồn không ngừng bị ma khí ăn mòn, trái tim bị phá nát, nguyên anh bị diệt, dù có cứu được cũng sẽ trở thành một phế nhân.”
“Thương Hy, mua một bộ thần thể cho thái tử.” Diệp Hàn lập tức chọn một bộ thần thể để hoán đổi linh hồn sang thân thể mới.
“Ký chủ, dù ngài có thay cho hắn một bộ thần thể khác thì cũng không có hy vọng, vì tổn thương lớn nhất của người này là linh hồn, nếu không thể diệt trừ ma khí đang bám vào linh hồn thì sớm muộn cũng sẽ bị ma khí nuốt mất hồn phi phách tán.”
“Chuyện này . . .”
“Vậy làm thế nào để loại bỏ ma khí?”
“Chỉ có ma thai, nếu cho hắn dung hợp với ma thai thì có thể thoát khỏi kiếp nạn lần này, nhưng đồng nghĩa với việc hắn sẽ bước chân vào ma tộc.”
“Ma thai?”
“Không quan trọng là ma hay tiên, chỉ cần có thể cứu chữa cho huynh trưởng là được. Lập tức giới thiệu cho ta đầy đủ thông tin về ma thai.”
Thương Hy lắc đầu nói: “Ký chủ, hiện tại trong hệ thống không có ma thai.”
“Không có? Chẳng phải trong cửa hàng mua bán, bất kỳ thứ gì cũng có sao?” Diệp Hàn không kìm được nữa kích động hét lên hỏi.
“Ký chủ hãy bình tĩnh, tạm thời mời phụ hoàng của ngài đến áp chế ma khí rồi tính tiếp, tên thái tử này không thể chịu nổi quá mười năm phút nữa đâu.”
Nghe vậy Diệp Hàn không chần chừ cầm smart phone lên gọi cho phụ hoàng, chỉ mất vài hơi thở hắn đã đến bên ngoài cửa động.
“Tiểu cửu rốt cuộc có chuyện gì mà con gọi ta gấp như vậy?” Khuôn mặt Diệp Đế nhíu mày một cái, vừa nãy hắn khồng ngừng cảm nhận được rất nhiều luồng ma khí cường đại không ngừng xuất hiện hiện khắp các châu phủ.
Trái tim hắn đột nhiên nhói đau, khiến tinh thần của hắn có chút bất an.
“Phụ hoàng, ngài lập tức dùng đế khí phong tỏa ma khí ăn mòn cho thái tử.”
“Thái tử.”
Diệp Đế vừa bước vào liền nhìn thấy thái tử đang nằm trên giường ngọc, người nồng đạm ma khí lập tức lo lắng hét lên: “Hạo nhi, Hạo nhi.”
Vội vàng chạy tới bên cạnh hắn kiểm tra thương thế, thân thể không ngừng bị ma khí xâm nhiễm, linh hồn đang không ngừng bị ma khí ăn mòn. Không chần chừ, Diệp Đế lập tức truyền đế khí của mình vào bảo vệ linh mạch toàn thân và linh hồn, không để ma khí ăn mòn những chỗ còn lại.
Sau khi làm xong tất cả mọi việc Diệp Đế quay sang khuôn mặt âm trầm hỏi. “Tiểu cửu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao huynh trưởng con lại bị thương nặng như vậy? Chẳng lẽ có liên quan đến những luồng ma khí không ngừng xuất hiện!”
“Nhi thần cũng không ngờ bọn chúng lại hành động nhanh như vậy.” Khuôn mặt Diệp Hàn lúc này cũng âm trầm đến cực điểm.
“Ý con là . . . Sự kiện kia xảy ra sớm hơn dự định một trăm năm?”
Diệp Hàn nhìn xuống thái tử, nhìn những luồng ma khí đang bay lượn quanh thân thể mà lắc đầu: “Bọn chúng chỉ là quân tiên phong của ma giới, được cử đến trước để thăm dò tình hình.”
“Nhân cơ hội chúng ta tổ chức tuyển chọn nhân tài, muốn một mẻ hốt trọn đám nhân tài của tộc ta.”
“Ma khí này quá mạnh mẽ, ngay cả đế khí của trẫm cũng không thể loại bỏ hoàn toàn được, chỉ có thể tạm thời phong ấn nó trong cơ thể của Hạo nhi. Tiểu Cửu, con có cách nào để cứu huynh trưởng của con không?” Diệp Đế hỏi với hy vọng.
“Phụ hoàng, cách không phải không có, nhưng rất khó khăn.”
“Chúng ta chỉ cần tìm được ma thai cho huynh trưởng dung hợp, nếu thành công không những có thể chữa khỏi ma khí mà còn giúp huynh ấy có được huyết mạch cao quý của ma tộc.”
“Ma thai?”
Diệp Đế nghe vậy lập tức kích động nói: “Đó là gì?”
“Ma thai là tinh hoa thiên địa trong ma giới hội tụ mà thành, hàng triệu năm mới đản sinh được một viên, một khi ma thai này được sinh ra chính là thiên tử thiên nữ của ma giới.”
“Ma giới!”
“Hài! Bất kể như nào, dù không có ma thai chúng ta cũng phải cứu huynh trưởng con.”
“Đúng rồi, chuyện này không được nói với mẫu hậu con và mọi người biết, tránh cho bọn họ lo lắng.”
“Hại tại ma tộc đã thẩm thấu vào vương triều, huynh trưởng con tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, đợi phụ hoàng xử lý xong mấy tên ma tộc rồi nghĩ cách giải quyết.”
Tiễn phụ hoàng ra ngoài, Diệp Hàn quay trở về động phủ nhìn thái tử đang nằm trên giường ngọc không khỏi tâm trạng nặng nề, mới vui vẻ được vài ngày thì mọi chuyện lại trở lên rối loạn.
Diệp Hàn nắm chặt hai tay lại và nhìn lên bầu trời, trên khuôn mặt tràn đầy sự dữ tợn, không ngừng lẩm bẩm trong lòng: "Ma tộc, một ngày nào đó, ta sẽ diệt cả hang ổ của các ngươi."
"Ký chủ, khả năng vẫn còn một cơ hội, theo Thương Hy suy đoán ma thai có thể đã được đưa đến Thiên Nguyên Đại Lục."
Nghe những lời này, Diệp Hàn cảm thấy một cảm xúc đột nhiên trở lên mãnh liệt và kích động. Hắn không kìm được mình hét lên: "Thương Hy, làm sao ngươi biết điều này?"
"Ký chủ hãy suy thử suy đoán. Ma tộc muốn đối đầu với tiên tộc và thần tộc, nhưng nếu không có sự chuẩn bị hậu chiêu, sao bọn bọn chúng dám tấn công lên trên tiên giới, thậm chí là vượt qua biển vong xuyên cũng không thể."
"Ý ngươi là . . . ma tộc sẽ tiếp cận Tiên giới thông qua gian tế trà trộn vào? Sau đó, hai bên sẽ trong ứng ngoài hợp?" Diệp Hàn hỏi.
"Nhưng chuyện này khó có thể xảy ra, các đại tiên môn có quy trình tuyển chọn rất khắt khe. Ngay cả khi có thể trà trộn vào đó, thì cũng chỉ là trò trẻ con không thể tạo nên sóng gió gì."
"Quan trọng hơn, thống lĩnh các đại tiên môn và thiên giới là thiên đình. Bọn họ rất cẩn trọng trong việc điều tra thân thế của mỗi người trước khi nhập tiên tịch, vì vậy gần như không thể có người trà trộn thành công."
"Chính vì vậy, Thương Hy nghĩ đến một khả năng khác. Bọn chúng có thể đưa ma thai đến linh giới và sử dụng bí bảo để che giấu ma khí. Trong khoảng thời gian một trăm năm, những người này có đủ thời gian tu luyện phi thăng lên tiên giới.”
“Tất nhiên, những đại tiên môn kia không thể nghi ngờ những người đến từ linh giới, vì ở nơi này không có ma khí để tu luyện. Hàng năm có hàng trăm ngàn sinh linh từ các đại lục khác nhau phi thăng lên tiên giới, bọn họ muốn đề phòng, e rằng lực bất tòng tâm.”
“Thiên đạo, chẳng lẽ ngồi im đó mà không làm gì cả," Diệp Hàn nghi ngờ quan điểm phân tích của Thương Hy.
Thương Hy lắc đầu: "Ký chủ, thiên đạo không can thiệp vào việc sinh linh được sinh ra và lớn lên trên đại lục, bọn họ chỉ có nghĩa vụ giám sát."
Diệp Hàn căng thẳng mở Vô Tự Tiên Thư và hỏi: "Ma thai đang nằm ở đâu . . . trên Thiên Nguyên Đại Lục?"
"Không đủ quyền truy cập?" Vô Tự Tiên Thư đáp lại một dòng ngắn ngủi.
"Ha ha ha."
Theo những gì Thương Hy đã phân tích, thông qua câu trả lời từ Vô Tự Tiên Thư, Diệp Hàn có thể khẳng định rằng tám mươi phần trăm ma tộc đã đưa ma thai đến Thiên Nguyên Đại Lục.
"Thương Hy, có thể ép buộc di chuyển ma thai đến đây không?" Diệp Hàn hưng phấn hỏi.
"Không thể, thưa ký chủ. Ma thai đã bị ma đế phong ấn và che giấu, Vô Tự Tiên Thư không thể can thiệp."
Chỉ còn một cách duy nhất, tìm đến tổng đàn trộm ma thai.