Bookchat, khu thế giới.
“Lão không thể tin được mắt mình, ban đầu video giả tưởng đã làm lão choáng váng vì công năng phi thường của nó rồi, nhưng bây giờ nó còn điên cuồng hơn nhiều. Bookchat đã phá vỡ mọi giới hạn trí tưởng tượng của lão, với những công năng chân thật như thật của video giả tưởng, với những tinh linh bookchat đáng yêu. Lão cảm thấy tim mình như muốn nổ tung vì quá phấn khích.”
“Ha ha, tiểu đệ không thể cưỡng lại sức hút của công năng tinh linh bookchat, nó quá đỗi ngộ nghĩnh và dễ thương. Đáng yêu, đáng yêu quá đi thôi.”
“Lão tử dám chắc rằng mấy bạn tinh linh này không phải là một vật vô tri vô giác, nó là một sinh vật có hồn có phách như chúng ta vậy.”
“Thật vậy à, có ai có thông tin gì không.”
Cứ như vậy, tinh linh bookchat đã trở thành bạn đồng hành không thể thiếu và không thể xa rời của mỗi booker. Nhờ có tinh linh bookchat, cuộc sống của bọn họ đã trở nên sinh động và đa sắc màu hơn. Dù là trong các thế giới giả tưởng hay ngoài thế giới thực, mọi người đều có thể chứng kiến cảnh tượng tinh linh vui vẻ bay nhảy xung quanh chủ nhân mình, một cảnh tượng hiếm có khó tìm.
Lúc này, tại Hàn Duyên Cung, một bữa tiệc yến đơn sơ nhưng ấm cúng được bày biện ngay trong khuôn viên sân viện.
Diệp Hàn đang ngồi thong dong trên cái chõng tre, vừa nhai miếng đùi heo nướng vàng rụm thơm phức, vừa cầm smart phone xem những bình luận náo nhiệt trong khu thế giới. Hắn cười ha hả khi thấy nhiều người say mê với công năng mới của video giả tưởng, biết rằng càng nhiều lượt xem sẽ mang lại cho hắn càng nhiều linh thạch.
Bookchat chỉ mới ra mắt công năng mới có hơn một ngày, nhưng đã kiếm được hơn một tỷ linh thạch thượng phẩm. Khi Thương Hy báo cho hắn biết, hắn cũng không tin vào tai mình. Hắn vội vã kiểm tra bảng cá nhân, thấy số linh thạch thượng phẩm lên tới một tỷ, đó là một ngàn tỷ điểm tích lũy a. Hắn không thể tưởng tượng được mình có thể kiếm được nhiều linh thạch như vậy trong một ngày a, hắn cũng không ngờ đặt giá xem là một linh thạch thượng phẩm, nhưng lượng người xem không hề giảm sút mà còn tăng vọt lên. Hắn cảm thấy sung sướng đến nỗi muốn khóc oà.
Chính vì vậy, mới có một một cảnh tượng như thế này trong tẩm cung, hắn đã bỏ ra một trăm linh thạch thượng phẩm để mua một con Tam nhãn trư nguyên anh kỳ từ Săn thú công hội, cho Linh Nhi làm muốn sở trường là heo nướng.
“Diệp Hàn, hôm nay ngươi có gì vui mà chịu chi như vậy? Ngươi còn mua cả một con heo nguyên anh kỳ để nướng và tổ chức tiệc ngoài trời.” Tiểu Ly nói xong liền xé một miếng heo quay thơm lừng cho vào miệng, nhai ngấu nghiến.
Bát công chúa đang cầm kiếm trong tay trái, cầm đuôi heo trong tay phải, cắt cắt cười cười. Nghe tiểu Ly nói vậy, nàng liền ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, nói: “Đúng vậy tiểu Ly, hôm nay trời không có mưa a!” Nói rồi nàng còn giơ hai tay lên, làm ra vẻ kinh ngạc.
Cảnh tượng hai người đùa giỡn khiến cho mọi người cười nghiêng ngả, mấy tên cung nữ và thái giám cũng không kiềm chế được vừa nhai miếng heo quay vừa cười ồ. Có một thái giám còn gần chết nghẹn vì cười quên mình, miếng heo quay bị kẹt trong cổ họng. Rất may có người kịp thời cứu hắn, nếu không hắn đã phải xuống âm phủ gặp diêm vương rồi.
Diệp Hàn nhìn thấy tiểu Ly cười rạng rỡ, môi đỏ bừng vì dính dầu mỡ. Bát hoàng tỷ cũng không còn phong thái cao quý, mà lại thân thiện giúp Linh Nhi cắt từng miếng thịt của con heo. Hắn thấy cảnh tượng ấm áp vui vẻ này, không khỏi nở nụ cười. Từ ngày có Linh Nhi và Diệp Ly làm bạn thì bát hoàng tỷ cũng đỡ buồn tẻ hơn. Có lẽ vì bọn họ đều là những thiếu nữ cùng tuổi tác nên rất dễ hòa hợp với nhau. Trong cung, bọn họ còn được mọi người gọi là bộ ba siêu quậy, khiến cho ai gặp phải cũng phải né tránh.”
“Ký chủ, ngài quả là biết tận hưởng cuộc sống nha, bỏ ra hơn một trăm linh thạch thượng phẩm để mua một con yêu thú nguyên anh cảnh, mà chỉ để nếm thử hương vị mỹ miều của nó.”
“Ha ha. Chỉ là hơn một trăm linh thạch thượng phẩm thôi mà, đâu có gì đáng để ngươi ngạc nhiên. Đối với ta, đó chỉ như chín trâu mất một sợi lông vậy.”
Thương Hy nhìn chằm chằm Diệp Hàn một lúc rồi phá lên cười: “Vậy ký chủ hãy cố gắng lên, với số điểm tích lũy hiện tại ngài chỉ còn cách mục tiêu chín mươi tám bước chân nữa thôi.”
“Chuyện này không thể vội vàng được. Điều quan trọng nhất lúc này là phải tìm một công pháp phù hợp với thần thể của hoàng tổ mẫu. Nếu có thần thể mà không có công pháp tu luyện thì cũng bằng không. Vậy lên Thương Hy, ngươi giúp ta tìm một công pháp thích hợp đi. Bao nhiêu linh thạch cũng không quan trọng.”
“Vâng ký chủ, để Thương Hy tìm thử, công pháp hệ mộc thì vô vàn. Có rồi, Thương Hy đã tìm được ba loại công pháp rất phù hợp với Mộc thần thể. Chúng lần lượt là cấp thấp, cấp trung và cấp cao. Ký chủ muốn chọn loại nào?”
“Hừm! Nếu đã là công pháp thì phải chọn loại đỉnh nhất mới xứng đáng với thần thể. Thương Hy, mau giới thiệu cho ta biết về loại cao cấp nhất.”
“Vâng thưa ký chủ, công pháp tên là Linh Thần Mộc Quyết.”
“Đây là một công pháp cổ xưa, được truyền lại từ thời Hồng Hoang. Người tu luyện công pháp này có thể cùng lúc hấp thu Linh khí Tiên Khí và nhiều loại khí hệ mộc khác từ thiên địa để chuyển hóa thành Mộc thần khí. Ngoài ra, người tu luyện còn có thể sử dụng Mộc thần khí để tạo ra các kỹ năng tấn công và phòng thủ, như Thần Mộc Thương, Thần Mộc Giáp, Thần Mộc Thú…”
“Người tu luyện phải có thể chất mộc thần thể hoặc thần cốt căn cơ hệ mộc. Nếu không, sẽ bị phản bội bởi linh khí mộc và bị hao tổn sinh mệnh.”
“Công pháp này được chia làm bảy cấp độ, lần lượt là Bạch Dương, Hồng Hoa, Tùng Bách, Kim Cương, Phượng Hoàng, Thánh Thụ, Vô Cực.”
“Công pháp này có vẻ rất đáng sợ đấy, nó có giá bao nhiêu vậy?”
“Đương nhiên rồi thưa ký chủ, công pháp này luôn luôn đứng trong top đầu thế giới công pháp, sao có thể không đáng sợ cho được. Nhưng cũng vì thế mà giá trị của nó cũng không hề rẻ đâu, nó có giá tới một nghìn hai trăm tỷ điểm tích lũy.” Diệp Hàn nghe xong giá thì vẻ mặt bình thản nói: “Một nghìn hai trăm tỷ điểm tích lũy thôi sao, cũng không đắt lắm.” “Khoan đã, ngươi nói cái gì? Một nghìn hai trăm tỷ? Ngươi có nhầm không?” Ngay lúc này, hắn lập tức đứng dậy hét lên một tiếng, khiến đám người bát công chúa giật mình nhìn sang với ánh mắt nghi hoặc không hiểu.
Linh Nhi lúc này đang cầm con dao ở tay phải và nửa cái đùi heo ở tay trái, giật mình ngẩng đầu lên nhìn Diệp Hàn một cách ngơ ngác hỏi: “Điện hạ, ngài có chuyện gì vậy? Một nghìn hai trăm điểm là cái gì?” Ánh mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Diệp Hàn không chớp.
Tiểu lý tử đứng một bên ánh mắt quan tâm lo lắng, rồi nói nhỏ với mọi người: “Đừng để tâm đến điện hạ, ngài thỉnh thoảng bị bệnh nói lảm nhảm một mình thôi, không sao đâu.”
Diệp Hàn thấy thế thì khóe miệng co rụt một cái, cái gì mà bị bệnh nói lảm nhảm, hắn nhìn tiểu lý tử tức giận nói: “Tiểu lý tử, trừ một tháng lương của ngươi.” Nói xong hắn không quan tâm đến khuôn mặt khóc ròng của tiểu lý tử mà quay lưng đi thẳng vào phòng, đóng cửa một cái rầm.
“Ha ha, ký chủ trong mắt người khác thỉnh thoảng bị tâm thần.” Thương Hy nói xong thì hai tay ôm bụng cười không ngừng, cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra. Cô cười đến nỗi không thể nói nên lời, chỉ biết vẫy tay cho Diệp Hàn biết là cô không cười được nữa.
Vừa bước vào phòng lập tức Diệp Hàn nghe được Thương Hy cười nói, hắn mặt đỏ bừng bừng hét lên một tiếng: “Ngươi cười cái gì? Cười đủ chưa?”
Bên ngoài phòng mọi người nghe tiếng hét lớn của Diệp Hàn thì đều nhìn về phía tiểu lý tử, lúc này tiểu lý tử một tay chỉ lên trán rồi nói khẽ: “Thấy chưa, thấy chưa.” Hắn vừa nói xong thì cánh cửa phòng bật mở, Diệp Hàn thò đầu ra ngoài hét lớn: “Tiểu lý tử, ngươi bị trừ một năm tiền lương.” Hắn nói xong lại đóng cửa một cái rầm, cánh cửa rung lên rung xuống như muốn vỡ ra.
Thương Hy nhìn thấy Diệp Hàn mặt đỏ tía tai vì tức giận, cảm thấy mình nói quá lời liền ho lên một tiếng nói: “Ký chủ, công pháp này là một trong những công pháp thần cấp mạnh nhất, hơn nữa nó còn rất phù hợp với mộc thần thể, nên giá của nó cũng không thể rẻ được.”
Diệp Hàn lập tức nảy ra một ý nghĩ: “Hừm, Thương Hy, nếu ngươi biết điều mà giảm giá cho ta một cái thì ta sẽ quên đi sự vô lễ vừa rồi của ngươi.” Diệp Hàn nói với một thái độ như là mình là nạn nhân, cần phải được đền bù về mặt tinh thần.
“À, xin lỗi xin lỗi, hiện tại không có mã giảm giá nào dành cho ngài đâu.” Thương Hy cười khúc khích lắc đầu nhìn Diệp Hàn nói.
“Sao lại không có ưu đãi gì cả.” Hắn nhìn Thương Hy bằng ánh mắt đầy hoài nghi.
“Không có thì là không có.”
“Vậy thì quên đi, hãy nhanh chóng mua cho ta công pháp Linh Thần Mộc Quyết.”
“Vâng! Công pháp Linh Thần Mộc Quyết đã được chuyển vào kho hàng hệ thống, ký chủ vui lòng nhận và kiểm tra.”
Diệp Hàn nhanh chóng lấy ra Linh Thần Mộc Quyết, nhìn viên ngọc giản màu xanh lam đang lơ lửng trước mắt mà không khỏi ngạc nhiên, không có gì đặc biệt, một chút khí tức cũng không cảm nhận được, nếu không phải Diệp Hàn đã biết trước đây là công pháp thần cấp thì hắn chắc chắn sẽ không để ý đến nó, đúng thật là thần kỳ.
“Ký chủ, vật phẩm hệ thống cung cấp cho ngài, đều có điều kỳ diệu cả.”
Không thèm để ý đến thái độ của Thương Hy, hắn vẫn còn bực bội vì không có mã giảm giá nào, nếu có được giảm vài phần trăm hắn cũng tiết kiệm được khối điểm tích lũy. “Bây giờ ta phải đến chỗ hoàng tổ mẫu để đưa công pháp cho người đã.” Diệp Hàn đi được vài bước đang định mở cửa, thì hắn chợt nhớ ra mấy ngày nay vì bận rộn nhiều chuyện nên hắn chưa ghé thăm thỉnh an hoàng tổ mẫu, cho lên đến giờ hắn cũng không biết người ở đâu.
“Con mới chả cháu, ngay cả bà nội mình ở chỗ nào cũng không biết, thật đáng buồn đáng buồn.” Thương Hy vừa nói vừa làm ra vẻ khóc lóc.
Diệp Hàn nhìn thấy Thương Hy diễn sâu như vậy mà khóe miệng co giật: “Không biết thì ta có thể gọi điện thoại cho người chứ, không phải smart phone sinh ra là để làm việc đó sao.” Diệp Hàn vừa nói vừa lấy smart phone từ trong giới chỉ của mình ra.
Nhưng chờ mãi smart phone cũng không reo lên, Thương Hy thấy Diệp Hàn đang cười khan một tiếng, tay gãi đầu tay cầm smart phone, liền nảy ra một ý nghĩ: “Đừng nói là ngay cả số điện thoại của bà nội mình mà cũng không có lưu trong máy nha!” Ánh mắt hoài nghi nhìn chăm chăm vào Diệp Hàn.
Lúc này Diệp Hàn thật sự xấu hổ không thôi, hắn chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, bởi vì bất kể hắn nói gì cũng chỉ là ngụy biện mà thôi. Đúng lúc này hắn nghe thấy một tiếng nói quen thuộc vọng từ ngoài sân viện, đó chẳng phải là tiếng nói của hoàng tổ mẫu sao.
“Hừ! Ta không gọi điện cho hoàng tổ mẫu là vì ta có tâm linh đồng cảm với người, nên ta biết người sắp đến đây rồi, chính vì thế ta mới đứng đây đợi.” Diệp Hàn nói một cách tự nhiên, mặt không đổi sắc, tim không đập thình thịch, bước ra khỏi phòng một cách hiên ngang.
Thương Hyಠ_ಠ(Hạn hán lời.)
Diệp Hàn vừa ra cửa thì liền nhìn quanh một vòng, thấy không chỉ có hoàng tổ mẫu mà còn có mẫu hậu và ba vị mẫu phi cũng ở đây. Lúc này hoàng tổ mẫu đang cùng tiểu Ly và bát hoàng tỷ chăm chú theo dõi vào một chiếc smart phone, không biết họ đang xem cái gì mà thỉnh thoảng lại phá lên cười to, không giống một vị Quốc mẫu uy nghiêm của thiên hạ chút nào. Hắn quay mắt về phía mẫu hậu thì thấy Linh Nhi cùng ba vị mẫu phi, bốn người đang ngồi trên thảm cỏ tạo thành một vòng tròn ăn thịt heo nướng, cười nói gì đó rất vui vẻ.
Hắn lập tức bước về phía bọn họ mỉm cười chào hỏi: “Không biết hoàng tổ mẫu và mẫu hậu cùng các mẫu phi hôm nay đến tẩm cung của nhi thần có chuyện gì?” Hắn vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh mẫu hậu, với tư cách là một người con hiếu thảo hắn liền dùng đôi tay mềm mại của mình mà xoa bóp hai vai cho mẫu hậu, dáng vẻ hết sức ân cần.
Bốn người thấy hành động của Diệp Hàn như vậy thì lấy tay che miệng cười khẽ. Hoa quý phi nhìn vẻ mặt của hắn, không khỏi cười trêu: “Chúng ta đến thăm Hàn nhi mà cũng phải xin phép sao? Hay là con đang làm chuyện gì mờ ám không muốn chúng ta biết?” Nói xong, cô quay sang Linh Nhi, ánh mắt lấp lánh ý cười.
Hoàng hậu nghe xong thì liếc Diệp Hàn một cái, cười khẽ nói: “Tiểu Hàn đã lớn rồi, đã đến lúc thành gia lập thất được rồi.” Nói xong tiếp tục ngồi yên cho Diệp Hàn xoa bóp, cảm giác thật thoải mái.
“Khụ, mọi người đang nghĩ đến chuyện gì đấy, nhi thần mới có mười tuổi thôi, còn là một đứa nhóc chưa biết gì, đã làm gì đến tuổi thành gia lập thất.”
“Lúc mới hơn mười tuổi, nhị hoàng huynh của con đã cho chúng ta một đứa tôn nữ béo tròn đáng yêu rồi đấy.” Lúc này, Âu quý phi cũng cười khúc khích lên tiếng.
Diệp Hàn không khỏi ngạc nhiên thốt lên, không ngờ nhị hoàng huynh có một chiến tích vĩ đại như vậy, thế mà huynh ấy lại giấu không kể cho mình biết, nhưng mà lúc này hắn không muốn nói đến cái chủ đề chết tiệt này nữa, nếu không có một người ngồi bên cạch chắc có thể đỏ mặt xấu hổ đến chết mất.
Hắn ho nhẹ một tiếng rồi nhìn sang tiểu lý tử nói: “Tiểu lý tử, ngươi lập tức dẫn mọi người lui xuống một lúc, ta có chuyện quan trọng muốn nói với hoàng tổ mẫu và mọi người.”
Tiểu lý tử cảm nhận được nét mặt và giọng nói nghiêm túc của điện hạ, hắn không chần chừ liền dẫn theo đám cung nữ thái dám rời khỏi tẩm cung. Hắn cũng không quên cài then chốt cửa, để bảo vệ sự riêng tư của điện hạ và mọi người.
Sau khi bọn cung nữ thái giám đã rời đi hắn lập tức mở ra tất cả trận pháp phòng ngự che giấu, và tất nhiên là không thể thiếu được cái mai rùa rồi. Mọi người nhận thấy Diệp Hàn làm như vậy, biết ngay là hắn có chuyện quan trọng muốn nói.
Hoàng hậu vội vàng hỏi: “Hàn nhi, chuyện này có cần báo cho phụ hoàng của con biết không? Nếu chuyện này quá nan giải thì mẫu hậu phải triệu tập mọi người đến cùng thảo luận.” Nói xong, cô lấy smart phone ra, sẵn sàng gọi cho hoàng thượng.
Diệp Hàn thấy ánh mắt lo lắng của mọi người, hắn cười khẽ nói: “Không phải có chuyện gì quá nghiệm trọng cả, mọi người không cần lo lắng. Chẳng qua là nhi muốn đưa cho hoàng tổ mẫu công pháp tu luyện mà thôi.” Hắn vẫy tay ra hiệu cho mọi người yên tâm.
Mọi người nghe Diệp Hàn nói vậy, đều thấy yên lòng. “Hàn nhi, nếu chỉ là đưa công pháp cho nội mẫu thì sao lại phải khởi động nhiều trận pháp như vậy? Làm mọi người tưởng có chuyện gì lớn xảy ra.” Hoàng tổ mẫu bước lại gần hắn, nói với giọng mắng yêu.
Diệp Hàn cười ngượng ngùng, hắn cũng không nghĩ rằng mình chỉ làm một chút phòng bị mà lại gây ra hiểu lầm lớn vậy. Nhưng mà cũng không trách được họ, vì gần đây đã có quá nhiều chuyện xảy ra, nên họ đều cảm thấy lo lắng và bất an là điều dễ hiểu.
Hắn khẽ khụ khụ một tiếng, rồi nói tiếp: “Đây là một công pháp cấp thần, nên mọi thứ phải được chuẩn bị chu toàn. Không thể chủ quan được.” “Công pháp cấp thần?” Mọi người nghe Diệp Hàn nói vậy, đều sững sờ nhìn hắn. Họ đã biết về Linh cấp và Tiên cấp, nhưng công pháp cấp thần thì họ chưa bao giờ nghe nói qua.
Lúc này, tiểu Ly đứng ở một bên cũng không kìm được cảm xúc, cô lập tức hét lên: “Diệp Hàn, ngươi thật có công pháp cấp thần sao?” Tiếng hét của nó làm mọi người đều giật mình. Diệp Hàn cũng bị hoảng sợ, quay lại nhìn nó. “Ngươi cũng biết về sự tồn tại của công pháp cấp thần?” Diệp Hàn nhìn nó với ánh mắt đầy hoài nghi.
“Đương nhiên là biết rồi, ta là hậu duệ của thần thú mà. Ta không chỉ biết về công pháp cấp thần mà còn hiểu rõ về hệ thống công pháp của nhân loại các ngươi. Nhân loại các ngươi phân chia công pháp thành bốn cấp là Đạo Kinh, Thần Cấp, Tiên Cấp, Linh Cấp. Còn dưới Linh Cấp thì Thiên Nguyên Đại Lục các ngươi lại chia thành bốn cấp nữa lần lượt là Thiên Địa Huyền Hoàng.”
Hoàng tổ mẫu và mọi người nghe tiểu Ly nói như vậy không khác nào được khai mở linh hồn, ánh mắt cháy bỏng nhìn về phía Diệp Hàn, theo như tiểu Ly nói thì công pháp cấp thần gần như là vấn đỉnh của thế giới này rồi. Diệp Hàn cảm nhận một luồng áp lực từ mọi người lên hắn mà không khỏi cười khổ, chỉ là một công pháp cấp thần mà thôi, có cần thiết phải làm quá như vậy không.
Hắn cầm ngọc giản công pháp trên tay, rồi khẽ mỉm cười nói: “Đúng vậy, đây là Thần cấp Linh Thần Mộc Quyết, công pháp này tuyệt đối phù hợp với thể chất Mộc Thần Thể.” Nói xong, hắn nhẹ nhàng đưa ngọc giản đến trước mặt của hoàng tổ mẫu.
Mọi người đều chăm chú nhìn vào chiếc ngọc giản đang lơ lửng trên không. Nó có màu xanh nhạt, nhỏ như quả trứng chim. Nhưng điều kỳ lạ là bọn họ không thể cảm nhận được chút khí tức nào phát ra, nó dường như chỉ là một vật bình thường mà thôi.
Bát công chúa không tin tưởng, liền hỏi Diệp Hàn: “Tiểu cửu, đệ có chắc là đây là ngọc giản có công pháp cấp thần không?” Cô cầm lấy ngọc giản vào tay để xem kỹ, nhìn từng góc cạnh, từng chi tiết, nhưng không thấy gì khác thường.
“Mọi người không cảm nhận được gì là bình thường. Ngọc giản này có khả năng tự ẩn giấu, nên dù là nhìn bằng mắt hay dùng tinh thần lực đều không thể nhìn thấy được nội dung công pháp bên trong.” Diệp Hàn thấy bọn họ nghi hoặc liền giải thích.
Mọi người đều kinh ngạc đồng thanh hét lên: “Quả là kỳ diệu.”
Hoàng tổ mẫu nhận lấy ngọc giản công pháp từ tay bát công chúa, bà cầm nó trên tay nhưng không cảm nhận được gì. Bà ngước mắt nhìn về phía Diệp Hàn, thấy hắn cười khẽ gật đầu, thì thở sâu cho tinh thần minh mẫn rồi dùng hai bàn tay của mình ôm chặt nó, mắt nhắm dùng mộc thần thể của mình để cảm nhận.
Chỉ trong nháy mắt, viên ngọc giản bỗng phát ra một ánh sáng xanh biếc rực rỡ, chiếu sáng khắp nơi. Ánh sáng đó như một dòng suối chảy vào đầu hoàng tổ mẫu, khiến cho cảnh tượng trở nên kỳ ảo và huyền diệu. Mọi người đều kinh ngạc và nghi hoặc trước sự việc bất ngờ này.
Bát công chúa bị luồng linh khí trùng kích hét lên: “Có chuyện gì đang xảy ra vậy?” Cô là người đứng gần hoàng tổ mẫu nhất, lúc này đang liên tục bị luồng ánh sáng xanh quanh bà đẩy lùi về phía sau.
Khi ánh sáng xanh tắt dần, bọn họ đều kinh ngạc khi thấy hoàng tổ mẫu đang ngồi kiết già trên không trung, hai tay đặt ở bụng, tập trung vào đan điền. Mọi người đều có thể cảm nhận được một sức hút khủng khiếp phát ra từ thân thể của bà, thu hút mộc linh khí từ khắp nơi đổ về. Mộc linh khí như những dòng sông chảy vào thân thể, từ từ tăng lên thành những cơn sóng lớn. Lúc này, hoàng tổ mẫu giống như một cái hố đen khổng lồ, không ngừng nuốt chửng mộc linh khí hàng vạn dặm xung quanh.
Lúc này, Diệp Đế đang ngồi trên bệ rồng tại Hoàng Đức Điện xem xét các văn kiện, bỗng nhiên hắn thấy mộc linh khí quanh hoàng cung sụt giảm nhanh chóng, dường như có một lực hút mạnh mẽ kéo chúng về một hướng. Hắn nhanh chóng lần theo dấu vết của mộc linh khí, đến tận tẩm cung của Diệp Hàn. Nhưng do trận pháp đã được kích hoạt, hắn không thể bước vào hay cảm nhận được bất cứ điều gì xảy ra bên trong tẩm cung cả.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”