• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại sảnh Kim Long Điện.

Diệp Hàn và tam công chúa bước lên hành lễ, cúi đầu nói:“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu và ba vị mẫu phi.”

Sau khi hành lễ xong, họ cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ.

Phụ hoàng và mọi người đều trầm mặc không nói gì, hai người nhìn xung quanh thì thấy bát hoàng thúc đang đứng ngẩn người run rẩy lẩy bẩy, trong mắt đều lóe lên sự nghi hoặc.

Bát hoàng thúc không còn vẻ oai phong lẫm liệt như trước, một đời kiêu hùng mà cứ như vậy khóc lóc quỳ xuống trước mặt lão thái thái:“Mẫu thân, nhi tử xin thỉnh an người.”

Tiếng nói xen lẫn tiếng khóc nức nở chứa đựng sự đau đớn bi ai của bát hoàng thúc vang vọng trong Kim Long Điện, khiến cho Diệp Hàn và tam công chúa đều sững sờ.

Thật không ngờ vị thái thái đang ngồi trên kia lại là hoàng tổ mẫu của họ, tam công chúa đã từng gặp hoàng tổ mẫu một lần khi còn bé, nhưng đó cũng là chuyện hàng trăm năm trước rồi.

Còn Diệp Hàn thì chẳng có chút ký ức nào về vị hoàng tổ mẫu này cả.

Hắn chỉ nghe mẫu hậu nhắc qua trong một lần tế tổ là Càn Nguyên Vương Triều còn có một vị quốc mẫu chưa thiên thượng, nhưng vì bị thương nặng trong trận chiến năm xưa, lên phải bế quan chữa thương, không thể ra ngoài gặp ai được.

Đang lúc Diệp Hàn mải mê suy nghĩ, một giọng nói già nua, khàn khàn chậm rãi vang lên.

“Lão bát, con đã lớn đến tầm này rồi, đã có con cháu đầy nhà rồi mà vẫn còn khóc lóc như vậy! Không sợ bọn trẻ chê cười cho hay sao?”

Bát vương gia cười gượng, tay lau đi những giọt lệ lưu luyến trên gò má:“Mẫu thân, dù nhi tử có lớn như thế nào thì vẫn là nhi tử của người.”

“Được rồi, được rồi mau đứng lên đi, cứ quỳ mãi như vậy còn ra thể thống gì, mẫu thân đã chết đâu mà cứ quỳ khóc như đưa đám vậy.”

Nói xong liền nhìn sang hai người Diệp Hàn và bát công chúa mỉm cười, cố nói với giọng trìu mến.

“Đây chính là Thanh Nhi và Hàn nhi sao, bây giờ đều đã lớn hết rồi, đã trở thành những cô nương công tử hào hoa phong nhã cả rồi.”

Trong khi Diệp Hàn vẫn còn ngơ ngác, thì tam công chúa đã kéo Diệp Hàn quỳ xuống:“Tôn tử, tôn nữ thỉnh an hoàng tổ mẫu, cầu mong hoàng tổ mẫu phúc trường sinh, thọ vô biên.”

Nghe hai tiếng thỉnh an của tôn tử tôn nữ làm lão thái thái cười khàn khàn, nói:“Lão thân sống không còn bao nhiêu lâu nữa, có thể nhìn thấy gia tộc hưng thịnh con cháu hiếu thảo hòa thuận, đời người còn mong cầu gì hơn nữa.”

Tất cả mọi người nghe lão thái thái nói đều trầm mặc đau xót trong lòng, hoàng tổ mẫu bệnh tình ngày càng xấu hơn, thọ nguyên sắp cạn, đại nạn sắp đến, gần như vô phương cứu chữa.

Lúc này Diệp Hàn mới quan sát kỹ vị hoàng tổ mẫu của mình, mái tóc bạc phơ rũ xuống vai, da nhăn nhúm, mắt sáng nhưng không còn tinh thần, trên người hoàng tổ mẫu hắn cảm nhận được hơi thở ngắn ngủi và sự lạnh lẽo của tử khí.

Diệp Hàn hít thở một hơi thật dài, mới gặp mặt hoàng tổ mẫu lần đầu mà đã có kết cục như thế này, trong lòng không khỏi bi ai.

Lão thái thái nhìn thấy mọi người buồn bã im lặng, liền cười khàn khàn nói:“Việc quốc gia đại sự của vương triều không phải còn quan trọng hơn việc sinh tử của lão thân hay sao.”

“Trước hết cần giải quyết xong chuyện đại sự trước mắt đã, nếu vương triều có chuyện gì, lão thân chết đi cũng không yên tâm.”

Hoàng thượng nghe như thế liền mở miệng lên tiếng để xua tan bầu không khí u buồn, dù trong lòng hắn cũng đau khổ không kém.

“Hàn nhi, có chuyện gì quan trọng mà có thể ảnh hưởng đến cả vận mệnh của vương triều, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà lại nghiêm trọng như vậy.”

Mọi người nghe được câu hỏi của hoàng thượng thì lại như có thêm một tảng đá nặng nề đè xuống, đúng như người ta nói đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

Ngày hôm nay là rốt cuộc là ngày gì, là ngày đại hạn của DIệp gia, của toàn bộ vương triều hay sao, tất cả mọi người đều mang theo tâm trạng nặng nề nhìn về phía Diệp Hàn.

Nhìn quanh một vòng, Diệp Hàn ngỡ ngàng khi thấy phụ hoàng và mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt buồn bã và lo lắng.

Đầu óc của hắn trở lên mơ hồ, không biết chuyện gì xảy ra, mà tâm trạng của mọi người lại càng trở lên tồi tệ hơn.

“Nhìn như vậy là có ý gì?”

Hắn lập tức quay sang nhìn bát hoàng thúc, trong mắt có chút hoài nghi, rốt cuộc bát hoàng thúc đã nói những gì với mọi người mà khiến họ có biểu cảm như thế này.

Diệp Hàn cười khổ một tiếng nhìn phụ hoàng nói:“Đối với mọi người và Diệp gia, chuyện này vốn là một chuyện tốt. Tại sao mọi người lại có tâm trạng như là vương triều sắp bị diệt vong đến nơi vậy?”

“Diệt vong sao, không lẽ long mạch thật sự đã gặp vấn đề, cơ nghiệp hơn năm trăm năm có thể tan thành mây khói . . . chờ đã tiểu cửu con nói cái gì, là tin tốt sao!” Hoàng thượng giật mình đứng dậy khỏi ngai vàng, ánh mắt sáng rực nhìn Diệp Hàn, bộ dạng không tin vào tai mình.

Những người xung quanh đều cũng giật mình vì câu nói của hoàng thượng, tin tốt, không phải long mạch gặp vấn đề, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

“Long mạch xảy ra vấn đề, vận khí vương triều xảy ra vấn đề?” Diệp Hàn cũng ngơ ngác ngạc nhiên vì câu nói của phụ hoàng.

Tất cả mọi người lúc này đều nhìn về phía bát vương gia với ánh mắt sắc bén như nói, nếu ngươi không nói rõ chuyện này chúng ta sẽ không để yên cho ngươi.

Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của mọi người làm cho bát vương gia bối rối:“Diệp Hàn, ngươi nói có chuyện trọng đại, chuyện này liên quan đến số phận của cả vương triều đúng không?”

“Còn có cả Thanh nhi cũng có mặt lúc đấy.” Nói xong hắn liền nhìn sang tam công chúa như mong có được sự xác nhận cho lời nói của mình.

Tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt sang tam công chúa, khi thấy cô gật đầu thì bát vương gia cũng thở dài một cái, cảm thấy áp lực lên người đã giảm đi rất nhiều.

Diệp Hàn thấy vậy cũng cười nói:“Đúng là tiểu cửu có nói như thế, nhưng thông tin là theo triều hướng tích cực chứ không phải tiêu cưc, và tiểu cửu cũng đâu có nói liên quan gì đến long mạch đâu.”

Mọi người nghe thấy Diệp Hàn giải thích đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bớt đi một gánh nặng trong lòng.

Họ đã lo lắng suốt nửa ngày hôm nay vì chuyện này, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, không có chuyện gì là tốt rồi.

Lúc này hoàng thượng nhìn về phía tam trưởng lão nở một nụ cười quỷ dị, ánh mắt chớp chớp lên tiếng.

“Tam hoàng muội, trí tưởng tượng của muội cũng thật là phong phú, nào là long mạch xảy ra vấn đề, nào là khí vận suy giảm muội giải thích cho hoàng huynh nghe một chút đi chứ.”

Không chờ hoàng thượng nói xong, tam trưởng lão liền thuấn di đến bên hoàng tổ mẫu cười tươi như hoa:“Mẫu thân để nữ nhi xoa vai cho người nha, con lâu lắm rồi không được đấm bóp cho người.”

Hoàng thượng và mọi người nhìn thấy vậy thì cũng không biết nên khóc hay nên cười, tam hoàng muội vẫn như thế, dù đã sống mấy trăm tuổi rồi mà vẫn còn nhí nha nhí nhảnh như thiếu nữ.

Diệp Hàn nhìn thấy vậy liền giơ ngón tay cái lên với tam hoàng cô, trên đời này chắc chỉ có tam hoàng cô mới có thể khiến phụ hoàng bó tay, muốn trách cũng không được muốn mắng cũng không xong.

Sau khi hiểu rõ ngọn ngành, hoàng thượng lúc này tâm trạng cũng khá hơn một chút, nhưng cũng không được bao lâu, vì khi hắn nhìn sang mẫu thân bên cạnh thì lòng hắn lại trùng xuống, cảm giác bất lực.

Hắn đang mải mê suy nghĩ, bỗng nghe được giọng nói của Diệp Hàn khiến hắn kinh động.

Mẫu thân là tâm ma của hắn trong hàng trăm năm qua, bây giờ có tin vui liên quan đến mẫu thân, hắn làm sao có thể bình tĩnh cho được.

Hắn không để ý đến mọi người, lập tức thuấn di đến bên cạnh Diệp Hàn cầm tay hắn phấn khích nói:“Tiểu cửu, con nói tin tốt này liên quan đến hoàng tổ mẫu? Con có thể giải thích rõ được không?”

Không chỉ hoàng thượng mà tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn với ánh mắt kích động, chờ mong câu trả lời.

Diệp Hàn nhìn thấy mọi người như vậy thì cười khổ, ở đây chỉ có duy nhất hoàng tổ mẫu vẫn còn đang bình tĩnh nở nụ cười nhìn về phía Diệp Hàn.

“Phụ hoàng, mẫu hậu và mọi người đừng quá xúc động, tiểu cửu sẽ từ từ giải thích cho mọi người nghe.”

Lúc này hoàng thượng mới nhận ra mình hơi thất thố, hắn khẽ ho một tiếng nói Diệp Hàn từ từ giải thích, không cần vội, không cần vội.

Hoàng thượng bình tĩnh lại, nhận ra mình đã hơi quá thất thố. Hắn khẽ ho một tiếng, bảo với Diệp Hàn rằng cứ từ từ nói rõ, không cần vội vàng, không cần vội vàng.

Mọi người đều im lặng và căng tai nghe Diệp Hàn nói.

“Mọi người đã từng nghe nói về Ngũ Hành Thần Thụ, một trong những loại thần thụ có mặt từ khai thiên lập địa?

Truyền thuyết có nói khi Ngũ Hành Thần Thụ kết trái sẽ hình thành năm loại quả lần là kim mộc thủy hỏa và thổ, có tác dụng thức tỉnh được hậu thiên Thần Thể.”

“Vấn đề của Hoàng tổ mẫu chỉ là bị ám thương thân thể, dẫn đến tu vi không thể thăng tiến, thọ nguyên suy giảm, đại nạn lâm đầu.”

“Nếu hoàng tổ mẫu có thể trị khỏi ám thương và đột phá tu vi, thì vấn đề sẽ tự được giải quyết.”

Mọi người đều ngơ ngác khi nghe Diệp Hàn nói, họ nhìn hắn ta bằng ánh mắt trợn trừng, miệng há hốc, khuôn mặt biểu lộ sự kinh ngạc không tả được.

Thần thụ, Ngũ Hành Thần Thụ, cái tên này chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử Thiên Nguyên Đại Lục, nhưng nghe cái tên mọi người cũng có thể đoán được nó là một loại thần dược.

Chỉ cần ăn được một thần quả, sẽ có hy vọng thức tỉnh hậu thiên Ngũ Hành Thần Thể, một loại thể chất hiếm có hơn cả linh thể.

“Chuyện này . . . chuyện này, quá thần kỳ rồi.”

Mọi người đều nhìn Diệp Hàn bằng ánh mắt nóng rực, thần quả có thể là niềm hi vọng cuối cùng của mấy huynh đệ bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK