Rầm! Cánh cửa phòng Diệp Hàn bị đẩy mạnh, một bóng người tuấn tú bước ra. Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Cao công công đang đứng bên ngoài.
“Cao tổng quản, Phụ Hoàng tìm ta nghị sự về việc gì?”
"Điện hạ, Lục hoàng tử vừa truyền tin từ phía tây, nói là phát hiện được một mỏ linh thạch thượng phẩm. Hoàng thượng muốn các vị hoàng tử công chúa và các vị đại thần đến Hoàng Đức Điện để bàn bạc." Cao công công trả lời
Diệp Hàn ngẩng đầu nhìn trời xanh, khẽ cười: "Mỏ linh thạch thượng phẩm? Thật là đại cơ duyên a."
"Phụ Hoàng đã sai người khai thác các mỏ linh thạch trên khắp cả nước từ khi mới thành lập Vương Triều. Nếu có mỏ linh thạch thượng phẩm, ta nghĩ là đã biết từ lâu rồi. Không ngờ Lục hoàng huynh lại gặp cơ duyên như vậy." Diệp Hàn nói với chính mình.
“Cái này lão nô không rõ lắm.”
“Vậy thì đi thôi.” Diệp Hàn nói với Cao công công.
“Điện hạ, xin chờ một chút.” Cao công công vội vàng ngăn cản.
“Chuyện gì?” Diệp Hàn nhíu mày.
“Điện hạ, ngài không thể đi như vậy. Ngài phải ăn mặc chỉnh tề lại trước.” Cao công công giải thích.
"Không cần." Diệp Hàn lắc đầu.
“Điện hạ ngài cần phải tôn trọng theo lễ nghi của triều đình ah, nếu không ngài sẽ bị Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương khiển trách.” Cao công công năn nỉ.
“Ta không quan tâm đến những điều đó.”
"Điện hạ, ngài..." Cao công công muốn nói gì nữa nhưng Diệp Hàn đã không để ý, liền bước đi nhanh.
Cao công công chỉ biết theo sau thở dài, trong lòng than trời trách đất. Thập Tam điện hạ lúc nào cũng vậy, dù bị Hoàng Hậu nương nương trừng phạt không biết bao nhiêu lần mà vẫn không sửa đổi.
Diệp Hàn đi đến Hoàng Đức Điện, thấy các vị hoàng tử công chúa và các vị đại thần đều đã tề tựu ở đó. Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương ngồi trên bục cao, ánh mắt nghiêm nghị.
Nhi thần tham kiến phụ hoàng, tham kiến mẫu hậu.
Diệp Hàn cúi đầu hành lễ Phụ Hoàng và Mẫu Hậu, rồi nhìn sang các vị hoàng tử công chúa, gặp qua các vị hoàng huynh hoàng tỷ.
Ánh mắt của tất cả các vị hoàng tử công chúa đều trìu mến nhìn Diệp Hàn. Có lẽ do Diệp Hàn là vãn nam, lên được tất cả hoàng huynh hoàng tỷ luôn bao bọc và che chở.
Diệp Hàn không bao giờ phải lo lắng về những âm mưu quỷ kế, huynh đệ tương tàn trong nhà đế vương.
Cũng có thể do nơi này là tu tiên giới, nơi mà tình thân quan trọng hơn quyền lực hoặc một lý do nào khác mà Diệp Hàn không biết, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ được sự ấm áp đến từ tất cả mọi người.
Hoàng Thượng nhìn Diệp Hàn bằng ánh mắt đầy yêu thương.
Hàn nhi, bình thân.
Trẫm vừa nhận được truyền âm phù từ lão lục, trong truyền âm phù nói phát hiện ra một mỏ thượng phẩm linh thạch ở biên giới.
Diệp Hàn gật đầu:
Nhi thần đã nghe Cao công công nói qua.
Hoàng Thượng nói với giọng nghiêm túc:
Chuyện này là một chuyện hệ đại, một năm có thể mang lại hơn 200.000 viên thượng phẩm linh thạch, nếu chuyện này xử lý không tốt thì dẫn đến một trận tai họa.
Diệp Hàn không nói gì, chỉ im lặng nghe.
Tể tướng Ngọc Thanh Phong đứng ra nói:”Khởi bẩm bệ hạ phía tây vương triều tiếp giáp với Thanh Vân Tông và Võ Linh Vương Triều, nếu hai thế lực này biết sẽ cử cao thủ đến.”
Hoàng thượng thở dài nói:“Trẫm chính là lo lắng việc này, nếu lão lục không thể phong tỏa tin tức, việc này sẽ rất phiền phức.”
Nam Bộ Châu ban đầu chỉ có Tam Tông, Tứ Gia, Ngũ Triều tổng thể chỉ có 12 thế lực đỉnh tiêm chia nhau tài nguyên.
Đột nhiên 500 năm trước Diệp Vũ thiên tư ngút trời mang theo nhi tử, tướng lĩnh giết ra một mảnh giang sơn, lên ngôi hoàng đế sáng lập ra Càn Nguyên Vương Triều.
Vẽ lại bản đồ ở Nam Bộ Châu thành Tam Tông Tứ Gia Luc Triều, chính vì vậy không thế lực nào nguyện ý nhìn thấy Càn Nguyên Vương Triều có thể dễ dàng đạt được mỏ linh thạch thượng phẩm.
Một mỏ linh thạch thượng phẩm, có thể giúp một thế lực truyền thừa thêm vài trăm năm ah, ai lại nguyện ý dâng mỏ linh thạch thượng phẩm cho người khác đâu.
Nhị hoàng tử lên tiếng nói:”Chung quy tại vương triều nội tình vẫn còn thấp, nếu lục đệ có trong tay truyền âm phù cực phẩm hoặc linh khí thượng phẩm phi kiếm truyền âm, chúng ta đã sớm nhận được tin tức, sẽ không rơi vào thế bị động như hiện tại.”
Theo nhi thần tính toán, truyền âm phù thượng phẩm từ biên cảnh phía tây gửi đến tay phụ hoàng cũng mất khoảng 7 ngày.
7 ngày trôi qua thì sẽ có rất nhiều biến cố xảy ra, hiện tại không biết tình hình bên lục đệ như thế nào.
Mọi người nghe vậy tất cả đều trầm ngâm và thở dài, chung quy vương triều mới được thành lập hơn 500 năm không thể so với Tam Tông, Tứ Gia, Ngũ Triều được.
Lúc này Thất công chúa thấy Diệp Hàn như kẻ mất hồn, liền vừa gọi vừa huých tay vào eo của Diệp Hàn.
“Cửu hoàng đệ, cửu hoàng đệ.”
Thất công chúa lấy làm lạ, thường ngày người đệ đệ này của mình rất thông minh lanh lợi, thường đưa ra những ý kiến hay trong lúc mọi người đều bế tắc không biết giải quyết như thế nào.
Nhưng hôm nay dáng vẻ lại trầm ngâm mất tập trung.
Lúc này Diệp Hàn mới giật mình nhận ra thất hoàng tỷ đang gọi mình.
“Thất hoàng tỷ, tỷ huých eo đệ làm gì, đau chết người ta đi được.” Diệp Hàn cau có nhìn thất công chúa
“Ta thấy đệ đang có vẻ không tập trung, đệ đang suy nghĩ gì đấy.” Thất công chúa tò mò, bình thường trong các buổi nghị sự cửu hoàng đệ của mình có bao giờ lơ đãng như vậy đâu.
Diệp Hàn một tay xoa cằm trả lời thất công chúa một cách vô ý thức:
“Thất hoàng tỷ, tỷ nói xem nếu bây giờ mà lục hoàng huynh có thể dùng biện pháp khác chỉ mất có vài giây để truyền thông tin cho chúng ta thì chẳng phải là tốt rồi.”
“Lúc đó phụ hoàng có thể cử một số đại năng nguyên anh ngồi linh chu, chỉ mất nửa ngày là đến Trấn Long thành bố chí trận pháp phong tỏa, như vậy chúng ta cần gì phải ngồi đây đau đầu nghĩ biện pháp giải quyết.”
Giọng nói của Diệp Hàn tuy thấp, nhưng ở đây tất cả mọi người đều là người tu luyện, thấp nhất cũng là kim đan cảnh, sao có thể không nghe thấy được lời Diệp Hàn nói cơ chứ.
Không chỉ thất công chúa, tất cả mọi người đều ngây người, không khí trong phòng cũng trở nên im lặng.
Không thể nào được, các vị tiền bối luyện khí tông sư đã bỏ công sức nghiên cứu ra nhiều pháp bảo liên lạc, nhưng đến giờ chúng ta chỉ có truyền âm phù, phi kiếm truyền tin và linh thú truyền tin của Ngự thú tông mà thôi.
Những pháp bảo này đều có hạn chế về thời gian và khoảng cách, không thể truyền tin nhanh chóng được.
Thậm chí muốn truyền tin từ châu này sang châu khác, chỉ có cách dùng truyền tống trận để đến nơi rồi mới có thể truyền tin được.
Dù biết là không thể, nhưng thất công chúa vẫn không khỏi tò mò.
Cửu hoàng đệ của mình không chỉ thông minh mà còn sáng tạo ra những pháp bảo kỳ lạ, ví dụ như hai chiếc linh khí linh chu thượng phẩm mà triều đình đang sử cũng là do cửu hoàng đệ nghĩ ra.
Biết đâu trong việc này đệ ấy cũng có thể nghĩ ra được pháp bảo gì có thể giảm thời gian truyền tin thì sao.
Lên cô liền hỏi:” “Cửu hoàng đệ, biện pháp khác mà đệ nói là gì?”
“Làm sao lục hoàng huynh có thể truyền thông tin cho chúng ta chỉ trong vài giây?
Đó là loại phép thuật gì?”
Không chỉ có thất công chúa ngóng chờ câu trả lời, mà tất cả mọi người cũng đều vểnh tai lên để nghe xem rốt cuộc là loại pháp thuật hay pháp bảo nào có thể làm được việc này.
Diệp Hàn cười cười: “Thất hoàng tỷ, biện pháp khác mà ta nói không phải là phép thuật, đó là một loại công nghệ cao siêu.”
“Đệ gọi nó là điện thoại.”
“Điện thoại?”
Lời nói của Diệp Hàn khiến cho mọi người đều ngỡ ngàng.
Họ không hiểu Diệp Hàn đang nói về cái gì.
Điện thoại là cái gì? Công nghệ là cái gì? Đó là những từ ngữ xa lạ mà họ chưa bao giờ nghe thấy.
"Cửu hoàng đệ, đệ đừng có úp úp mở mở nữa.
Rốt cuộc điện thoại là cái gì?
Công nghệ là cái gì?
Ngươi có thể giải thích rõ ràng hơn cho thất tỷ được không?"
"Thất hoàng tỷ, điện thoại là một loại pháp bảo có thể dùng để truyền âm thanh ở bất kỳ khoảng cách nào. Công nghệ là một loại tri thức có thể dùng để tạo ra những pháp bảo kỳ diệu." Diệp Hàn giải thích.
Đúng lúc này thanh âm của hoàng thượng vang lên làm Diệp Hàn giật mình.
“Tiểu cửu, điện thoại là gì”
"Truyền âm thanh ở bất kỳ khoảng cách nào? Tri thức tạo ra pháp bảo kỳ diệu? Con có thể minh họa cho phụ hoàng dễ hình dung được không.
Diệp Hàn nghe thấy giọng của phụ hoàng, thì liền cười cười nói.
“Phụ hoàng, nhi thần mới chỉ đưa ra ý tưởng, khi nào nhi thần hoàn thiện ý tưởng sẽ đưa ra bản mẫu minh họa cho phụ hoàng và mọi người hiểu rõ.”
Hoàng thượng cười haha nói:”Tốt! Phụ Hoàng và Mẫu Hậu chờ tin tốt từ con.”
“Vâng thưa phụ hoàng.”
Được rồi việc này tạm thời dừng lại ở đây, tiểu cửu con có ý kiến gì về mỏ linh thạch thượng phẩm không?
“Phụ hoàng hiện tại nhi thần cũng không có biện pháp, bây giờ chỉ có thể dùng linh chu phái một số vị cường giả hỏa tốc đến Trấn Long Thành, dựa vào tình hình hình cụ thể để đưa ra quyết định.”
Hoàng thượng suy nghĩ một lúc, bây giờ cũng chỉ có biện pháp như vậy, liền cử tứ hoàng tử và Vương tướng quân hỏa tốc tiến về Trấn Long Thành hiệp trợ lục hoàng tử.
“Thần(Nhi Thần) tuân lệnh.” Nói xong hai người lập tức rời khỏi Hoàng Đức Điện hỏa tốc tiến về Trấn Long Thành
Note: bản vẽ linh chu hay một số pháp bảo khác là do Diệp Hàn quay thưởng được, chứ lấy đâu ra linh thạch để mua trong thương thành(-_-)