“Bookchat trân trọng thông báo, sau ba ngày nữa ứng dụng sẽ cập nhật thêm tính năng mới là Tàng Thư Lâu, các bạn Booker hãy đón chờ để trải nghiệm nhé.”
Một thông báo ngắn ngủi và vui nhộn đã khiến cả Thiên Nguyên Đại Lục rơi vào tình trạng hỗn độn. Chỉ cần nghe tên Tàng Thư Lâu, mọi người ai cũng đoán ra được phần rằng đó là nơi cất chứa những công pháp võ kỹ quý giá. Bọn họ ngay lập tức liền thăm dò tinh linh của mình, nhưng chỉ nhận được câu trả lời mơ hồ và khó hiểu, khiến bọn họ phát điên lên. Không chỉ vậy, những ngày này còn có những tin đồn lan truyền không ngừng nói trong Tàng Thư Lâu còn có những công pháp kỳ diệu, dù không có linh căn vẫn có thể tu luyện được. Những công pháp này đã được thử nghiệm bởi một số người và cho kết quả rất tốt. Kết hợp hai điều này lại, mọi người dần nắm bắt được ý nghĩa về sự ra đời của công năng mới.
Lúc này, một bài đăng của tài khoản “Hóng Dưa Bookchat” khiến mọi người chấn động, điên đảo toàn bộ tu chân giới.
“Chào các vị đạo hữu, hôm nay lão có một tin vui muốn chia sẻ với các vị, dù bản thân lão khi biết cũng khó lòng tin vào điều này. Theo như lão đã nghiên cứu và phân tích, Tàng Thư Lâu là nơi mà chỉ cần có linh thạch là có thể đổi lấy công pháp võ kỹ, thư tịch hay bí dược luyện đan luyện khí. Nhưng đó chưa phải là điều kinh ngạc nhất, mà điều kinh ngạc nhất mà lão sắp tiết lộ cho các vị chính là “Hệ thống tu luyện mới”, không sai hệ thống mới này người không có linh căn vẫn có thể tu luyện được, sức mạnh cũng không hề yếu hơn gì so với những người tu tiên cùng cảnh giới.”
“Thế giới tu chân đã bị lật đổ rồi, trật tự thế giới đã bị biến đổi rồi.”
“Haha, ta có thiên tư kém, chuyển sang hệ thống tu luyện mới có lẽ sẽ thành một thiên tài.”
“Biết ơn triều đình, biết ơn Diệp Đế đã ban phúc, nhi tử của ta không phải là phế vật nữa rồi.”
Bài đăng của hóng dưa bookchat đã thu hút hàng triệu bình luận không ngớt, phần lớn mọi người đều rất phấn khích hân hoan ủng hộ và tôn vinh Diệp Đế là nhân nghĩa là đại anh hùng trong lòng bọn họ. Nhưng không phải ai cũng vui mừng với điều này, đặc biệt là mấy lão già biến thái, bọn họ vốn là đỉnh cao thiên hạ ngạo mạn khinh thường nhìn xuống giun dế, nhưng bây giờ thì kẻ yếu lại trỗi dậy đè đầu cưỡi cổ bọn họ, thì hỏi bọn họ không oán giận không uất ức làm sao được, nhưng mà bọn họ dù muốn dù không cũng không thể đảo ngược được tình thế hiện tại.
Bọn họ có dám tấn công lên triều đình Càn Nguyên Vương Triều, hủy diệt smart phone không? Có cho bọn họ thêm một trăm lá gan cũng không dám, chưa kể đến sức mạnh của hoàng tộc, chỉ cần bọn họ có ý định như vậy thì sẽ bị toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục khinh bỉ và nhổ cho một bãi nước bọt cũng đủ để chôn vùi chết bọn họ rồi.
Lúc này, tại nhóm group chát của các đại lão toàn Thiên Nguyên Đại Lục, những người có quyền có thế đứng đầu mỗi thế lực đều đang tụ họp tại đây, ánh mắt của bọn họ đều phức tạp nhìn về phía một người trung niên mắt rồng ngài phượng, khí thế của một bậc đế vương.
“Diệp Đế, ngài không có điều gì muốn nói với chúng ta sao?” Cung chủ của Bích Hoa Cung nháy mắt lả lướt nhìn về phía người trung niên hỏi với một giọng nói ngọt ngào và quyến rũ.
“Lan cung chủ đừng để chuyện tình cảm xen vào chuyện tu chân đại sự, chúng ta đang thảo luận vấn đề một cách nghiêm túc đấy.” Giáo chủ hợp hoan tông liếc mắt về phía Lan cung chủ bằng ánh mắt ghen tị và khó chịu, nói với giọng nói cao và khàn. Gương mặt của ông ta đỏ bừng và méo mó, có vẻ như ông ta không hài lòng với sự quan tâm của Lan cung chủ dành cho Diệp Đế. Nói xong hắn lại liếc mắt về phía Diệp Đế hỏi: “Chắc chẳn ngài không đơn thuần là vì thiên hạ chúng sinh đúng không? Ngài cũng không phải là một người nhân từ có tấm lòng vị tha?”
Mọi người không ngớt lời hỏi Diệp Đế, dù sao bọn họ đều rất tò mò, rốt cuộc là vì lý do gì khiến hắn phải làm những điều này, và ai là người ẩn mình sau tất cả mọi việc, ai là người đã dùng danh nghĩa Càn Nguyên Vương Triều để phổ biến các hệ thống công pháp mới, bọn họ không tin tất cả mọi thứ đều do hắn sáng tạo ra.
Lão giả viện trưởng Bạch Lộc Thư Viện khuôn mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm hỏi: “Diệp Đế, ngài khai thật đi, ngài đang có âm mưu gì? Và nguồn gốc của hệ thống công pháp kỳ lạ này là gì? Ngài dù có thiên phú cao siêu đến đâu cũng không thể tự sáng tạo ra được chúng, phải không?” Bạch Lộc Thư Viện có truyền thừa hàng triệu năm và đến từ tiên giới, lên có rất nhiều việc mà các thế lực khác không thể biết được. Nhưng bọn họ lại biết rõ ngay cả trên tiên giới cũng không có hay lưu truyền những hệ thống sức mạnh này, nói thật sự là nó quá nghịch thiên, không cần linh căn vẫn có thể tu luyện được.
Lúc này, nhân vật chính cảm nhận được tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, hắn nhìn quanh một vòng, thấy sự hoài nghi và tò mò trên gương mặt của bọn họ, hắn không khỏi mỉm cười lên tiếng: “Các vị đừng nghi ngờ bản đế, bản đế không có âm mưu gì cả. Đơn giản là vì bản đế muốn tất cả mọi người đều có thể trở lên mạnh mẽ mà thôi.” Những câu trả lời của hắn có thể khiến người khác tin tưởng được không? Hắn có thật sự vì lợi ích của thiên hạ chúng sinh hay không? Đột nhiên một giọng nói khàn khàn vọng lên từ phía Thiên cơ lâu. Lão lâu chủ nhìn hắn bằng ánh mắt sâu thẳm, âm thanh trầm thấp hỏi: “Diệp Đế, ngài đang lo ngại đại lục bỗng nhiên xuất hiện Tiên khí và Ma khí?”
Bầu không khí đột nhiên trở lên yên lặng đến lạ thường, khi mọi người đang ngóng chờ câu trả lời, thì một tiếng thở dài đi kèm cùng cái lắc đầu khiến cho tất cả mọi người đều giật mình: “Các vị, thời gian không còn dài nữa đâu, tranh thủ có hệ thống sức mạnh mới này mà không ngừng bồi dưỡng thế lực trong phạm vi của mình đi, cuộc chiến tiếp theo không còn đơn giản là giữa mọi người với nhau nữa đâu.” Nói xong thì hắn lập tức rời khỏi không gian giả tưởng group chát, để lại cho mọi người bao nhiêu là sự hoài nghi trên khuôn mặt.
“Rốt cuôc chuyện gì xảy ra, ngay cả mạnh như Diệp Đế cũng phải lo lắng? Nói xong, Thiên Kiếm Thánh chủ liền nhìn về phía lão nhân hỏi: “Lão lâu chủ, ngài có tính toán được chuyện gì sẽ xảy ra trong thời gian tới không? Tiết lộ một chút cho mọi người biết đi?”
Nhưng lão chỉ lắc đầu một cái, thở dài một tiếng và biến mất khỏi không gian giả tưởng, chỉ để lại một câu nói vọng lại trong không khí: “Thiên cơ hỗn loạn, thế giới mù mịt, lão cũng không thể nhìn rõ được cái gì.” Câu nói khiến mọi người đứng hình tại chỗ, không biết phải làm sao.
“Cái lão già đầu này càng ngày càng vô tích sự, ngày nào cũng ăn không ngồi rồi đến khi hỏi việc quan trọng thì cái gì cũng bó tay, hỏi gì cũng lắc đầu. Chắc là lão ấy bị rụng não từ lâu rồi.” Một tên trung niên thấy lão biến mất liền nhăn mặt lên tiếng chửi bới.
“Đúng là càng ngày càng không có tác dụng, ngay cả một chút cũng tính không ra được.”
Viện trưởng Bạch Lộc Thư Viện nghe mọi người bàn tán như vậy, ánh mắt khẽ giật giật một chút, đưa tay lên miệng ho một tiếng rồi nói: “Các vị thay vì ở đây suy nghĩ đoán già đoán non, mọi người lên quay về mà tăng cường thực lực cho thế lực của mình thì tốt hơn, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.” Và cứ như thế một hội nghị quan trọng của đại lục kết thúc trong bầu không khí căng thẳng và u ám. Không ai có thể hiểu được ý đồ và nguồn tin của Diệp Đế. “Thời gian không còn dài? Chiến tranh sẽ đến? Mà kẻ thù là ai? Đồng minh là ai?” Những câu hỏi như những con dao sắc bén đâm vào tâm trí của mọi người, khiến họ không thể yên tâm hay an phận.
Lúc này, tại Hàn Duyên Cung, nơi có hồ nước trong xanh và hoa cỏ tươi tốt, có một mái chòi nhỏ xinh đẹp bên bờ hồ. Hoàng tổ mẫu và mọi người đang ngồi bên chiếc bàn đá thưởng thức ly trà, còn đám Linh Nhi và bát công chúa thì đang vui cười ngồi một bên nhìn lên màn hình rộng trước mặt.
“Phụ hoàng, ngài thật là uy phong nha.” Diệp Hàn nhìn thấy phụ hoàng mình vừa rời khỏi group chát thì lên tiếng chọc ghẹo.
“Khụ! Tiểu cửu con nói cái gì mà uy mới chả phong?” Hoàng thượng ho nhẹ một cái nghi hoặc nhìn Diệp Hàn rồi hỏi. Hắn vừa hỏi xong liền cảm nhận sự đau nhói đến từ bên eo, đồng thời cảm thấy bầu không khí có điều gì đó khác lạ, nhìn theo hướng mọi người đang nhìn thì thấy một màn hình không gian lớn hiện ra trước mắt, một màn hình không gian được phóng đại lên từ một tiểu tinh linh. Trên màn hình là một không gian hỗn độn hư vô, một đám người đang đứng lơ lửng trên không trung khiến hắn giật mình. “Đây không phải là cảnh tượng cuộc hội nghị vừa diễn ra trong group chát sao?” Không những vậy mà máy quay còn bắt cảnh rất chính xác lúc hắn đang trang bức với đám người, khiến hắn lặp tức khóe miệng giật giật.
Hoàng tổ mẫu là người đầu tiên cười ha hả lên tiếng nói: “Lão đại, con trang bức quá đỉnh, nói một đống chuyện bịa đặt, chiến tranh này nọ, thời gian này kia, khiến bọn kia lo sợ và hoảng loạn không biết đường nào mà lần. Con thật là có tài nghệ, có khí phách.” Vừa cười vừa ôm bụng đập tay xuống bàn. Ai mà không rõ sự thật thì sẽ không tin được rằng một người có linh hồn là một bà lão tuổi đời hàng chục nghìn năm lại có thể cười như một đứa trẻ vậy.
Bát công chúa cũng không kém phần khen ngợi phụ hoàng của mình: “Phụ hoàng diễn thật là sâu, nói một hơi mấy câu làm cho bọn kia run rẩy như sắp đái ra quần.” Cô vừa nói vừa giơ ngón cái của tay trái lên cao thả cho một like, thể hiện sự ngưỡng mộ và thích thú.
Mọi người nhìn thấy vậy đều cười òa lên vui vẻ, nhưng bỗng nhiên một giọng nói vang lên, khiến mọi người đột ngột ngừng lại, quay sang nhìn: “Phụ hoàng không nói sai đâu, chúng ta thật sự không còn nhiều thời gian nữa, chỉ còn hơn một trăm năm thôi.” Nói xong, Diệp Hàn đưa tách café lên mũi, hít một hơi thơm phức, rồi uống một ngụm nhỏ, tỏ ra rất thư thái. Diệp Hàn uống café một cách thản nhiên, nhưng những người khác thì lại không thể bình tĩnh được như vậy. Bầu không khí đột ngột trở nên căng thẳng và ngột ngạt, nụ cười của hoàng tổ mẫu lập tức đơ lại, cái cổ của mọi người như bị kẹt chặt, xoay một cách khó khăn và chậm rãi sang phía Diệp Hàn.
“Diệp Hàn, con nói gì thế? Thiên Nguyên Đại Lục chỉ còn hơn một trăm năm? Chuyện này. . . chuyện này.” Phụ hoàng hắn hít một ngụm khí lạnh mà nói một cách hoảng hốt, không thể tin được lời nói của nhi tử mình.
Không chỉ có hoàng thượng mà hoàng tổ mẫu, hoàng hậu và những người khác cũng đều nuốt một hơi lạnh, không dám tin vào tai mình. Bọn họ đều rất muốn biết Diệp Hàn đang nói về điều gì mà khiến cho thiên hạ bình yên chỉ còn hơn một trăm năm. Chuyện này là một việc trọng đại, liên quan đến vận mệnh của hàng ngàn tỷ sinh linh, không thể coi nhẹ hay đùa cợt được.
“Hàn nhi, chuyện này không thể nói đùa được đâu! Con có thể giải thích rõ ràng về chuyện này cho hoàng tổ mẫu nghe được không?”
“Haiz! Hoàng tổ mẫu và mọi người không cần phải biết quá nhiều, dù sao biết trước thiên cơ cũng không hề có lợi ích gì cho đạo tâm tu luyện.” Diệp Hàn nói xong thì lắc đầu, tiếp tục nhấm nháp ly café trong tay mình.
Mọi người ánh mắt nhìn nhau, tim đập nhanh như muốn nổ tung. Vừa nãy bọn họ còn cười đùa nói hoàng thượng nói chém gió bừa bãi, nhưng ngay sau đó một tin tức sét đánh nói cho bọn họ biết những gì hoàng thượng nói lại là sự thật không thể chối cãi. Một trăm năm với tu chân giới có gì đâu? Với phàm nhân thì nó có thể là một cuộc đời dài dằng dặc, nhưng với tu chân giới nó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua mà thôi.
“Một trăm năm sau, Thiên Nguyên Đại Lục sẽ đi về đâu?”