Không khí trong Hàn Duyên bỗng chốc trở nên nặng nề và ngột ngạt, không tiếng động nào vọng lên, mọi người đều nhìn nhau với ánh mắt lo âu.
Trên gương mặt đều lộ rõ sự bất an.
Mọi người đều phải công nhận một sự thật, những gì mà một thiếu niên mười một tuổi làm được đã vượt xa tầm hiểu biết của họ. Nếu hắn nói rằng Thiên Nguyên Đại Lục sẽ đón nhận một biến cố lớn sau một trăm năm, thì chắc chắn không thể nghi ngờ được.
“Hài! Thái bình thịnh trị quốc thái dân an, nói thì dễ nhưng mấy đời vương triều có thể duy trì được lâu dài.” Hoàng tổ mẫu than thở nhẹ nhàng, lắc đầu buồn bã.
Diệp Hàn cười khẽ, an ủi mọi người: “Phụ hoàng và mọi người không cần quá lo lắng. Mọi chuyện đều có cách giải quyết, như người ta thường nói thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, xe đến trước núi ắc có đường.”
“Huống hồ phụ hoàng là người mạnh nhất Thiên Nguyên Đại Lục, không ai có thể địch nổi. Cho dù có kẻ địch từ ngoại giới xâm lược, Diệp gia chúng ta cũng an toàn tuyệt đối. Một trăm năm nữa, hoàng tổ mẫu sẽ mạnh đến mức nào cũng còn khó nói, có hai người bảo hộ cho Vương triều và gia tộc, thì chúng ta không có gì phải sợ.”
“Còn thiên hạ thương sinh thì tùy vào ý trời đi.”
“Đúng đúng, dù trời có sập xuống cũng còn có phụ hoàng mà, mọi người không cần phải lo lắng đâu.” Bát công chúa vừa nói vừa nhảy tới bên hoàng thượng, ôm chặt lấy cánh tay, hai mắt long lanh như hai viên ngọc trai.
Vỗ vỗ nhẹ lên bàn tay, nhìn nữ nhi yêu quý của mình, trên mặt Diệp Đế hiện lên nụ cười bình an nói: “Chúng ta còn có thời gian để nỗ lực, không cần quá vội vàng lo lắng. Cùng với việc tiểu cửu đã tiến cử nhiều hệ thống công pháp tu luyện mới, đây có thể là yếu tố quan trọng giúp chúng ta vượt qua kiếp nạn đe dọa nhân tộc.”
“Đúng vậy! Chỉ cần chúng ta cố gắng, thì có thể vượt qua bất kỳ kiếp nạn nào.”
Và cứ như thế, mọi người bước ra khỏi Hàn Duyên cung, trong lòng đầy nghị lực và khát vọng cho tương lai. Không chỉ muốn bảo vệ những người thân yêu, mà còn muốn góp phần cứu vớt thiên hạ, khẳng định vị thế của nhân tộc.
“Tiểu Lam, chúng ta cũng phải nỗ lực tu luyện thật tốt, để có thể bảo vệ gia gia và dân làng của chúng ta khi cần thiết.” Tình Nhi nói với vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt sáng ngời đầy quyết tâm.
“Biểu tỷ, cần gì phải cực khổ như vậy? Đến lúc đó chúng ta chỉ cần về thôn đón mọi người đến Đế Đô, đến lúc đó tự có người lo liệu.”
“Đúng không điện hạ?”
Cười ha hả một tiếng, Diệp Hàn ngẩng cao đầu, thẳng lưng, căng ngực, vỗ nhẹ vào ngực trái của mình, tự tin nói: “Đúng! Đến lúc đó cứ để bản điện hạ lo.”
“Ngươi! Một tên luyện khí viên mãn kỳ! Ta hắt hơi một phát cũng có thể đưa ngươi xuống gặp Diêm Vương uống trà chứ ngồi đấy mà vỗ ngực bảo đảm.” Diệp Ly cười phá lên, đưa tay vỗ mạnh vào cạnh ghế, khiến ghế rung lên. Cô nhìn Diệp Hàn với ánh mắt chế giễu.
“Hi hi hi.”
Diệp Hàn thấy chúng nữ cười khúc khích, liền ho khan một tiếng, đổi sang nói chuyện nghiêm túc: “Đùa với các muội một chút thôi, thực lực của bản thân là rất quan trọng, không phải chỉ là kiếp nạn một trăm năm sau mà còn là kiếp nạn của cả đời người.”
“Tuy nhiên cố gắng cũng cần phải đi kèm với cơ duyên kỳ ngộ.”
“Linh Nhi ta tặng cho muội Hỏa Liên Hoa cùng Hỏa Liên Kinh, chỉ cần muội hấp thu thành công vào trong linh căn thì con đường tương lai của muội bất khả hạn lượng.” Nói xong từ trên tay hắn xuất hiện hai món bảo vật, một bên là một bông hoa sen đỏ rực như lửa không ngừng tỏa ra hơi thở nóng bỏng, một bên tay là một cuốn sách cũ kỹ ố vàng.
“Điện hạ đây là . . .” Linh Nhi nhìn hai món bảo vật trên tay mình thì ngạc nhiên hỏi.
“Có những thứ chỉ mình mình biết là được rồi, không cần nói mà cũng không cần hỏi.”
Nói xong từ trên tay Diệp Hàn lại xuất hiện thêm một món bảo vật nữa, lần này là một cây kiếm.
“Tình Nhi, đây chính là Ngịch Thiên Kiếm, nó sẽ là trợ thủ đắc lực nhất cho muội trên con đường trở thành kiếm đế trong tương lai.”
Diệp Ly, Tiểu Lam cùng tiểu lý tử ba người nhìn Diệp Hàn lôi ra từng món pháp bảo, mắt sáng như đèn pha, tay gãi gãi không yên. Mặc dù không rõ những pháp bảo này có giá trị như thế nào, nhưng nghe cái tên oai phong lẫm liệt, đoán chắc cũng rất lợi hại.
Nhưng ba người họ chờ một lúc lâu mà cũng không thấy Diệp Hàn lấy ra thêm bất cứ vật phẩm nào khác thì đứng hình.
“Diệp Hàn, hết rồi?”
“Hết gì?” Diệp Hàn nhìn Diệp Ly nhìn hỏi câu cộc lốc mà nghi hoặc không hiểu.
“Pháp bảo của chúng ta đâu? Ngươi không nhìn thấy bọn ta đang chờ đến lượt à.” Diệp Ly chỉ về phía hai người đang đứng ngóng chờ còn lại.
“Ha ha ha. Tưởng chuyện gì? Cái này thì các ngươi yên tâm.”
“Vậy là đến lượt chúng ta.” Diệp Ly xoa xoa hai bàn tay mong chờ nhìn về phía Diệp Hàn.
Diệp Hàn không ngừng nhìn qua nhìn lại ba người, nhẹ nhàng nở nụ cười nói: “Lần sau chắc chắn có phần.”
Ba người đứng như bị đóng đinh, mắt trợn trừng nhìn theo bóng lưng của Diệp Hàn biến mất sau cánh cửa.
“Diệp Hànnnn . . .”
Đi dọc theo hành lang trở lại căn phòng của mình, nghe tiếng hét của tiểu Ly mà Diệp Hàn nở nụ cười thoải mái.
“Thương Hy ngươi nói xem ba món pháp bảo kia là cấp bặc gì mà lại được hệ thống đánh giá là mặt hàng đặc biệt.”
“Ký chủ muốn biết sao?”
“Tất nhiên, ngoại trừ cái cuốc vào để đào linh dược thì đây là lần thứ tư ta quay thưởng ra được phần thưởng đặc biệt, ngươi nói xem ta có thể không tò mò được không?”
“Bí . . . mật.” Thương Hy cười ném lỉnh một cái thì lặn mất khỏi màn hình hệ thống.
Diệp Hàn đang bước đi với vẻ mặt bình thản, khi nghe Thương Hy nói như vậy, hắn bất ngờ dừng lại, khóe miệng của hắn co giật vài lần, cái cảm giác này nó hơi quen quen. “Nhân quả báo ứng không phải không đến, mà chưa đến lúc đến.” Diệp Hàn thở dài một tiếng, lắc đầu nhẹ nhàng rồi tiếp tục đi trở về phòng nằm xem phim.
. . .
Hôm nay là ngày mùng một tháng ba năm thứ 3.125.001 theo lịch Thiên Nguyên. Đây là một ngày quan trọng, một ngày ghi vào sử sách của cả Nam Bộ Châu và Thiên Nguyên Đại Lục. Đây là một ngày mà tất cả mọi người đều nhớ mãi, vì nó liên quan đến số phận của họ.
Tàng Thư Lâu, một kho tàng chi thức về giới tu chân chính thức được ra mắt.
Trong khi cả giới tu chân đều đang háo hức mong chờ thì lúc này dưới gốc cây bên bờ hồ có một thiếu niên tầm mười năm mười sáu tuổi đang ngậm một cọng dơm nằm dưới gốc cây hóng gió, mắt hướng nhìn về phía bầu trời.
Hắn ngoài khuôn mặt đẹp trai, với đường nét rõ ràng, góc cạnh và cân đối cùng với một nụ cười rạng rỡ, với hàm răng trắng sứ và môi mềm mại, thể hiện sự tự tin, hài hước và thân thiện thì hắn chính là một phế vật chính hiệu của Văn gia.
Văn Thế Bảo là một công tử nhà giàu, một đại phế vật nổi tiếng của Vĩnh An thành. Đành rằng hắn không có linh căn để tu tiên thì cũng thôi, nhưng ngay cả đến nho tu phật tu những hệ thống tu luyện mới không cần linh căn của triều đình hắn cũng không thể nhập môn được.
Phế vật thì cũng có phân thành tiểu phế vật và đại phế vật, Văn Thế Bảo chính là tên đứng đầu trong đám đại đại phế vật.
Tuy nhiên phế vật thì cũng có đặc biệt của phế vật, đó là cái miệng quạ đen của hắn, mỗi lần hắn nói cái gì cũng đều sẽ trở thành hiện thực khiến mọi người không ngừng sợ hãi chạy trốn.
Chính vì vậy tại Vĩnh An Thành có câu mà người người nhà nhà đều phải ghi nhớ: “Quạ đen Văn Thế Bảo, đi đến đâu tai họa đến đó, thấy mặt hãy chạy đường vòng, đừng để rước lấy nỗi buồn lòng Quạ đen Văn Thế Bảo.”
Trong lúc Văn Thế bảo đang buồn phiền về con đường tương lai của mình, thì một lão giả râu tóc có chút pha bạc chạy hối hả đến bên cạnh vừa thở hổn hển vừa nói: “Tiểu tổ tông, tiểu tổ tông của ta, ngài làm ta tìm ngài thật vất vả.”
“Đại quản gia, ngài làm gì mà chạy hối hả như bị tào táo đuổi vậy.”
Lão giả đang cúi xuống thở hổn hển nghe thấy tiếng nói của thiếu niên, cảm thấy như bị sét đánh, toàn thân tê liệt, không thể động đậy. Hắn sợ hãi đến mức tim đập nhanh, mồ hôi ướt đẫm áo quần.
“Đại công . . .” Lời vừa nói còn chưa hết câu ra khỏi miệng, bỗng dưng lão cảm thấy một cơn đau nhói từ bụng dưới lan ra. Nghe thấy ruột mình kêu ầm ầm, như muốn nổ tung ra. Hắn không thể kìm được nổi, bỏ chạy tìm một bụi cỏ to để ẩn mình vào đó. Vừa chạy vừa bê mông, vừa khóc lóc vừa than trời.
Vạn Thế Bảo vừa nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Vạn quản gia, hắn liền ngồi dậy từ mặt đất. Nhìn theo hình ảnh của đại quản gia vội vàng chạy vào bụi cỏ, mặt đầy sự kinh ngạc. Hắn không biết đại quản gia bị gì mà đột nhiên đau bụng như vậy.
“Vạn tổng quản, ngài nhớ phải ăn uống cẩn thận, tránh ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Đa . . . đa tạ đại công tử quan tâm, lão nô nhất định nhớ kỹ.” Vừa nói khuôn mặt của hắn vừa nhăn nhó như quả mướp đắng.
Vạn Thế Bảo thấy lão quản gia đang khổ sở trong bụi cỏ, liền nói: “Vậy được rồi, lão tự xử lý đi, ta ra bờ hồ câu cá trước.” Hắn nói xong thì đứng dậy, cầm theo cần câu và một cái rổ, bước đi về phía bờ hồ. Vừa đi được một đoạn, đột nhiên hắn nhớ ra một điều quan trọng, liền quay lại nói to: “Vạn quản gia, ngài nhớ chú ý một chút, đừng để cho yêu xà đớp vào mông, quanh khu vực này nhiều yêu xà hay xuất hiện lắm.”
Lão giả vừa nghe thấy tiếng nói của đại công tử nhà mình, sợ hãi đến mức không còn để ý đến bụng đang đau như búa bổ. Hắn vội vàng đứng dậy, hai tay xách quần muốn chạy thoát khỏi bụi cỏ. Nhưng chưa kịp chạy được xa, hắn đã vấp phải một cái gì đó mềm mại, khiến hắn ngã sõng soài xuống đất. Ngẩng đầu quay lại xem thì hoảng hốt phát hiện ra mình đã dẫm lên một con yêu xà đang nằm ngủ. Con yêu xà tức giận, liền vung đầu lên, cắn một cái thật mạnh vào cái mông lão.
“Aaa . . .” Một tiếng kêu lên như heo chết truyền ra, khiến toàn bộ thú hoang xung quanh giật mình bỏ chạy.
Sau tiếng hét là một âm thanh cầu cứu khàn khàn run rẩy vang lên một cách yếu ớt: “Công công tử, cứu ta . . . cứu ta.” Nói xong thì lão giả lập tức ngã xuống ngất luôn ngay tại chỗ.