“Văn đại nhân, ngài thật giỏi ẩn nhẫn.”
“Khương đại nhân quá khen, khuyển tử chỉ là một kẻ phế vật thôi, chẳng biết gì ngoài việc vung tay đá chân cả.” Văn Thế Gia nói với giọng khiêm nhường nhưng lại cười ha hả, ánh mắt hãnh diện nhìn xuống võ đài thi đấu.
“Khương mỗ cũng nhắc nhở Văn huynh một câu, đao kiếm không có mắt, nếu bị chết trong quá trình tham gia cuộc thi thì cũng đừng trách người khác.” Nói xong, hắn liếc người đàn ông trung niên một cái lạnh lùng, hừ một tiếng rồi vung tay quay người đi về phía ghế ngồi của mình.
“Ha ha ha.”
“Văn hiền đệ, đừng để ý đến lão già như hắn làm gì. Cả thành Vĩnh An không ai không biết cả gia tộc nhà họ Khương đều là kẻ lòng dạ tiểu nhân, thù dai hẹp hòi.”
“Đệ cũng lên báo cho Thế Bảo hiền chất một tiếng, để hắn có thể cẩn thận đề phòng.”
Nghe được âm thanh nhắc nhở trầm thấp nhẹ nhàng vang lên đằng sau lưng, Văn Thanh Gia nở nụ cười quay người làm lễ đáp lại.
“Đa tạ Đông Phương huynh đã nhắc nhở.”
“Không biết các vị hiền chất có tham gia cuộc thi tuyển chọn lần này không?”
Lão giả đứng đó mỉm cười nhưng không nói gì, hai tay dơ dấu ra hiệu: “Văn huynh mời.”
Lâm Thanh Gia ngạc nhiên nhìn nụ cười vui vẻ của lão giả, cảm thấy đôi chút hoài nghi. Nhưng nếu Đông Phương huynh không muốn nói thì hắn cũng không tiện hỏi thêm. Hắn cũng ra hiệu mời và cùng lão giả bước về phía ghế ngồi.
Khi hai người bước vào thì mọi người gần như cũng đã đến đông đủ, Vệ thành chủ cùng các đại nhân vật quan chức quyền quý cũng đã có mặt ngồi vào vị trí của mình.
Chỉ còn duy nhất vị trí của Ngọc gia chủ là vẫn còn để trống khiến hắn không khỏi nghi nghờ.
“Đông Phương huynh, tại sao Ngọc gia chủ đến bây giờ vẫn chưa đến?
“Chuyện này . . .”
Đông Phương Vân đang định lên tiếng, thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía cửa. Hai người họ quay đầu nhìn, thấy ba bóng người đang bước vào nơi này một cách từ tốn.
Người dẫn đầu là một thanh niên tuấn tú, gương mặt sáng sủa, với mái tóc đen óng ả. Hắn khoác trên mình một bộ áo giáp, lấp lánh ánh sáng. Bên hông phải có treo một thanh trường đao dài, lưỡi dao sắc bén như gươm.
Đi theo sau người thanh niên là một người đàn ông trung niên và một vị tiểu thư băng cơ ngọc cốt, hai người này Văn Thế Bảo đều quen biết. Người đàn ông trung niên chính là Ngọc Vấn, gia chủ của Ngọc gia, một trong tứ đại gia tộc của Vĩnh An thành. Còn vị tiểu thư xinh đẹp chính là Đông Phương Lan, muội muội của Đông Phương Vân.
Trong lúc Văn Thanh Gia đang hoài nghi không hiểu tại sao hai người này lại đi cùng vị thanh niên kia, lại còn có thái độ cung kính. Thì vị thanh niên kia không để ý đến ai xung quanh, ánh mắt sắc lạnh khuôn mặt nghiêm nghị đi thẳng đến chỗ ngồi chủ tọa ở giữa khán đài rồi ngồi xuống. Đông Phương Lan cùng Ngọc Vấn đều cung kính đứng hai bên, không dám ngồi.
“Đông phương huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Lan hiền muội lại . . .”
“Ha ha ha.”
Đông Phương gia chủ cười khẽ, tay vuốt bộ râu dài trắng như bông của mình mà nói với giọng ân cần: “Hiền đệ, đệ hãy nhìn kỹ vào lệnh bài treo bên hông trái của vị thanh niên kia. Đệ sẽ hiểu ngay lý do tại sao hai người họ lại theo sau lưng vị thiếu niên.” Nói xong, hắn nhấc cốc trà bằng gốm màu xanh lên, uống một ngụm nhỏ mà thưởng thức.
Hương vị của trà lan tỏa trong miệng hắn, làm hắn cảm thấy thoải mái.
Văn Thanh Gia nghe vậy, liền ngẩng đầu lên nhìn. Lệnh bài được làm từ một loại ngọc quý màu xanh lam, sáng bừng như sao. Trên đó được khắc ba chữ Cẩm Y Vệ với nét chữ uyển chuyển như rồng bay phượng múa. Chỉ cần nhìn vào ba chữ đó, hắn đã không khỏi giật mình đứng dậy, kinh ngạc không nói nên lời.
Cẩm Y Vệ là tổ chức nào chứ? Đó chính là một trong những lực lượng cảnh vệ mật của hoàng gia, chỉ nghe lệnh điều động của Diệp đế.
“Không thể tin được vị thanh niên kia lại là một vị Cẩm Y Vệ.”
Nhưng Văn Thanh Gia thật không hiểu được, tại sao một người có quyền uy lớn như vậy của triều đình lại đích thân đến đây tham dự vào quá trình tuyển chọn học viên cho học viện. Mặc dù cuộc thi này rất quan trọng đối với triều đình, nhưng cũng không đến nỗi phái một tên cẩm y vệ cao quý đến đây giám sát chứ.
“Liệu có phải hắn có một mục đích nào khác không?”
“Hay là hắn có quan hệ gì với Đông Phương gia chủ hay Ngọc gia chủ?” Văn Thanh Gia càng nghĩ càng hoang mang, không biết phải làm sao.
“Chẳng lẽ . . .”
“Đông Phương huynh, tên cẩm y vệ kia có ý đồ với Lan hiền muội, lên cố ý đến đây sắp xếp cho muội ấy chạy chọt đi cửa sau.”
“Phụt.” Một âm thanh vừa vang lên, khiến Đông Phương gia chủ lập tức phun tung toé đống nước trà vừa mới uống vào trong miệng. Hắn chân tay run rẩy, nhìn về phía người trung niên với ánh mắt giận dữ, gào lớn một tiếng “Hồ đồ.”
“Ngài ấy chính là cẩm y sứ quyền cao chức trọng làm sao có thể làm những việc đê hèn như vậy?”
“Sau này những lời nói bậy như vậy tuyệt đối không được tùy tiện thốt ra, nếu không đừng nói là đệ ngay cả Văn gia cũng sẽ bị vạ lây.” Nói xong còn không ngừng lấm lép liếc mắt nhìn về vị thiếu niên, thấy hắn vẫn nghiêm nghị không có biểu hiện khác thường liền nhẹ nhõm thở dài.
Văn Thanh Gia nhận ra mình đã hơi quá lời, liền không ngừng gật đầu xin lỗi: “Vâng vâng, hiền huynh nói đúng.” Sau đó hắn cũng không ngừng liếc mắt nhìn vị thanh niên, thấy hắn không có phản ứng gì thì cũng thở phào một cái rồi lấy tay áo lau mồ hôi trán.
“Hắn sợ vị thanh niên kia sẽ tức giận vì lời nói của mình, hay là sẽ có hành động gì đó với Đông Phương Lan. Hắn cũng không muốn gây rắc rối với một người có quyền uy lớn như vậy a.”
“Nhưng Đông Phương huynh, tại sao Lan hiền muội lại đi cùng cẩm y sứ đại nhân.”
Đông Phương gia chủ nghe thấy câu hỏi, liền nghi hoặc lên tiếng hỏi lại: “Chuyện này đệ cũng không biết, Lý hiền muội cũng không nói gì với đệ.”
“Không dấu gì huynh, hơn một tháng nay đệ với khuyển tử cùng bế quan tu luyện, đến ngày hôm nay mới xuất quan lên cũng không rõ lắm.”
“Còn xin Đông Phương huynh giảng giải.”
“Hài.”
“Thực ra chuyện này lão huynh cũng không rõ lắm, vài ngày hôm trước vị cẩm y sứ kia đến đây và nói tiểu Lan được đặc cách tuyển chọn vào học viện. Nhưng ngài ấy cũng không nói rõ lý do, lên lão huynh cũng bó tay.”
“Vậy, tại sao Ngọc gia chủ lại phải cung kính với hắn như vậy? Theo lý các đại gia chủ như chúng ta không cần thiết phải làm những hành động khúm núm như vậy.” Văn Thanh Gia nói với giọng ngạc nhiên.
“Hiền đệ, vị cẩm y sứ này tuy trẻ tuổi nhưng lại là dòng chính Ngọc gia Đế Đô, trong khi đó Ngọc gia chủ lại là chi thứ huyện thành, khi gặp ngài ấy tất nhiên phải cung kính rồi. Đây không phải là đạo quân thần, mà là quy củ lễ nghi trong một đại gia tộc lớn.”
“Thì ra là vậy.”
Trong khi hắn đang muốn hỏi thêm, thì hắn thấy Vệ đại nhân bình tĩnh đứng dậy đi đến phía trước vị thanh niên cẩm y sứ cung kính cúi đầu nói: “Đại nhân, có thể bắt đầu rồi.” Nói xong vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, chờ đợi ý chỉ của người thanh niên.
Đến khi ba chữ bắt đầu đi vang lên, Vệ đại nhân mới lùi lại hai bước rồi xoay người đi đến chính giữa khán đài giơ hai tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng
“Các vị hương thân phụ lão, theo như thông báo của triều đình, hôm nay Vĩnh An thành chính thức tổ chức cuộc thi tuyển chọn học viên.”
“Thành chúng ta lần này có hơn một trăm hai mươi năm người đủ tiêu chuẩn đăng ký tham gia, nhưng triều đình chỉ chọn có một người xuất sắc nhất mà thôi. Chính vì vậy, tất cả các thí sinh cần phải nỗ lực hết mình.”
“Bây giờ bản quan xin tuyên bố, cuộc thi chính thức bắt đầu.”
Vệ đại nhân vừa nói xong thì khiến đám người đứng phía dưới không ngừng xôn xao bàn luận.
“Cái gì? Thành chúng ta chỉ được có một suất vào học viện!”
“Đúng vậy, sao lại thấp như thế? Ta nghe nói thành Vĩnh Thọ bên cạnh chúng ta được tận ba suất.”
“Chuyện này hình như có hơi bất công.”
Khương đại công tử, người dẫn đầu đội ngũ Khương gia nghe vậy thì nhíu mày. Hắn không có chủ động đi hỏi, nhưng lại nháy mắt ra hiệu cho một tên chó săn bên cạnh. Tên chó săn này qua ánh mắt lập tức có thể hiểu được đại công tử nhà mình muốn gì, liền tiến lên phía trước giọng nói to cung kính: “Thành chủ, không biết tại sao thành chúng ta suất vào học viện lại thấp như vậy?”
Vệ đại nhân nghe vậy, liền quay đầu nhìn về phía người phát ra âm thanh.
Nhìn thấy tên chó săn kia mặc một bộ áo giáp màu đỏ, trên ngực có khắc biểu tượng hình sói xám liền nhận ra hắn là một trong những tay sai của Khương đại công tử, một trong những ứng cử viên sáng giá cho cuộc thi này.
Hắn liền nói với giọng lạnh lùng: “Đây là quyết định của triều đình, không phải là do chúng ta quyết định. Các thí sinh phải tuân theo quy chế, không được phàn nàn hay tranh cãi. Nếu có ý kiến gì, có thể trực tiếp liên hệ với huyện lệnh sau khi cuộc thi kết thúc.”
“Vệ thanh, bắt đầu cuộc thi đi.” Nói nhàn nhạt vài câu, Vệ thành chủ quét mắt mọi người một vòng rồi quay lại vị trí ngồi của mình.
“Vâng, lão gia.” Người trung niên nghe vậy liền vâng một tiếng, liền bay đến chính giữa võ đài.
Hắn quét mắt nhìn về phía người dự thi nói: “Tại hạ là Vệ thanh, một trong những giám khảo chủ trì của cuộc thi lần này.”
“Bây giờ xin mời tất cả các thí sinh lên võ đài, thời gian thi đấu vòng hỗn loạn sẽ là một canh giờ, nếu trong một canh giờ không thể tìm ra đủ mười người thì tất cả đều sẽ bị loại.” Âm thanh của hắn vang vọng khắp quảng trường.
“Cái gì? Không đủ mười người người thì tất cả sẽ bị loại?”
“Vệ quản gia, chuyện này cũng phi lý quá đi.”
Trong đám đông người đang ngừng tranh luận bàn tán thì vẫn có một thiếu niên tuấn tú ăn mặc xuất trần mỉm cười không dao động.
“Thú vị.”
“Xem ra đề xuất quái gở này chắc là đến từ vị thanh niên đang ngồi trên bục chủ tọa của khán đài.” Văn Thái Bảo vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào vị thanh niên, thông qua chữ Thiên hắn có thể phán đoán được người này ít nhất là một Phân Thần kỳ đại năng.
“Căn cốt mới hơn bốn mươi tuổi mà đã có thể bước vào Phân Thần kỳ, không hổ là thiên tài đến từ Đế Đô.”
Cùng lúc đó ngồi trên ghế chủ trì, người thanh niên bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn về phía mình. Khi vừa quay sang, liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm như vực sâu khiến hắn không khỏi giật mình.
Ngay lập tức một máy đo chỉ số sức mạnh xuất hiện trong lòng bàn tay, chiếc máy này là do triều đình ban xuống, nó không có nhiều tác dụng ngoài việc nhận dạng hệ thống tu vi và thực lực của đối phương.
“Một thiếu niên trên người không có bất kỳ một khí tức nào dao động, ngay cả máy đo cũng không phát hiện ra thì chỉ có hai khả năng, một là người này tu luyện Cửu Tự Chân Ngôn, hai là hắn thực sự là một người bình thường.”
“Thành Vĩnh An này đúng là thật sự rất thú vị.”