Thái tử cảm thấy tim đập thình thịch trong ngực, hai bàn tay của hắn không ngừng nắm chặt thành nắm đấm, những chiếc móng tay sắc nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra từ những vết thương. Khuôn mặt không ngừng lo lắng, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán. Hắn không thể rời mắt khỏi Hàn Duyên Cung, cảm nhận một cơn sóng mộc linh lực không ngừng cuồn cuộn cuồn cuộn như sóng lũ tiến vào bên trong trận pháp. “Phụ hoàng, chuyện gì đang xảy ra ở đó? Có phải là cửu đệ đang gặp nguy hiểm không?”
Lúc này, một luồng linh khí mạnh mẽ bao quanh tam trưởng lão khi cô thuấn di đến trước mặt mọi người, ánh mắt sắc bén nhìn vào trận pháp rung động, nói một cách nghiêm túc: “Có ai đột phá cảnh giới? Hay kỳ trân dị bảo xuất thể?” Khuôn mặt nhíu mày, cố gắng suy luận nguyên nhân.
“Cửu đệ là người thông minh, hắn không thể vì muốn đột phá mà dùng hết trận pháp của mình. Chắc chắn là có điều gì bất thường đang xảy ra ở đó. Chúng ta phải cẩn thận.” Tứ hoàng tử người được mệnh danh là thiên tài phân tích trong hoàng tộc, có thể nhìn thấu mọi sự việc chỉ với một chút manh mối. Hắn nhìn vào hàng loạt trận pháp, nói với giọng trầm xuống.
“Thay vì chúng ta cứ đoán mò mãi cũng không ra được gì. Sao không gọi điện trực tiếp cho cửu đệ hỏi thẳng xem sao?” Thất công chúa lấy ra chiếc smart phone của mình, nhìn về phía hoàng thượng với ánh mắt đầy nghi hoặc không hiểu.
“Không nên gọi smart phone, nếu có ai đang đột phá mà bị quấy rầy, như vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Chúng ta chỉ có thể chờ đợi tiểu cửu hủy bỏ trận pháp rồi mới biết chuyện gì xảy ra.” Diệp Đế đứng thẳng người, hai tay chắp sau lưng, khuôn mặt nghiêm nghị ánh mắt sắc bén. Hắn nhìn về phía Hàn Duyên Cung, lắc đầu thở dài.
Không gian bỗng nhiên trở nên im lặng, không có tiếng động nào vọng lên, họ đứng lặng yên trên không quan sát với ánh mắt lo âu và bất an, bọn họ cũng hy vọng tốt nhất là có ai đó đột phá cảnh giới, nếu không thì . . . Và cứ như vậy một màn quỷ dị xuất hiện trên bầu trời Hàn Duyên Cung, một đám người đứng trầm mặc nhìn xuống dưới suốt gần một canh giờ.
Trong khi đó bên trong tẩm cung của Diệp Hàn, mọi người đều đang trợn mắt há hốc mồng nhìn về phía hoàng tổ mẫu, lúc này bọn họ lập tức liên tưởng ngay đến hình ảnh hoàng thượng kim long nhập thể xuất hiện trong bộ Long Chiến Bào và Trường Long Thương.
Mất một lúc để quá trình biến hình hoàn tất, một vẻ đẹp thần tiên hiện ra trước mắt mọi người, làm họ không khỏi trầm trồ. Một cô gái tuyệt mỹ như nữ thần của rừng xanh, mang một khí chất thanh khiết và uyển chuyển. Đôi mắt như hai viên ngọc lam, sâu thẳm và huyền diệu. Điểm nổi bật nhất chính là mái tóc dài, đã biến từ màu đen óng sang màu xanh lá cây, như những sợi cỏ non mơn mởn.
Một chiếc áo choàng xanh lá cây mượt mà như lụa bao phủ người hoàng tổ mẫu, chiếc áo choàng dài vô tận, nhẹ nhàng bay theo làn gió, tạo nên vẻ uy nghi và thanh cao cho bà. Trên cổ đang đeo một chiếc khăn quàng màu nâu đất, được làm từ vỏ cây trông khá cứng cáp. Hoàng tổ mẫu khoác trên mình một chiếc giáp ngực gỗ độc đáo, chiếc giáp ngực được trang trí bằng những hoa văn tinh tế, khéo léo ôm trọn vòng một gợi cảm, làm nổi bật sự quyến rũ và đẹp đẽ của người phụ nữ cao quý nhất. Một bộ quần áo màu xanh đậm gọn gàng, được làm từ sợi cỏ mềm mại. Một đôi giày được làm từ rễ cây hình dạng như những chiếc lá nhỏ.
Bát công chúa kinh ngạc lập tức thốt lên: “Ực! Đây chính là hoàng tổ mẫu sao?” Cô không kìm được sự tò mò, vội vàng chạy tới bên cạnh bà, liên tục dùng ngón tay thon gọn của mình chọt chọt vào bộ Thần Mộc Giáp, cảm nhận sự cứng cáp và mịn màng của nó. Cô còn không quên sờ vào mái tóc xanh và đôi mắt lam của bà, cười ha hả.
Hoàng tổ mẫu trông thấy sự đáng yêu của tôn nữ mà đưa bàn tay như ngọc của mình lên vuốt ve mái tóc, ánh mắt trìu mến yêu thương. Bà cười khẽ nói: “Hoa nhi, con hãy nhường chỗ cho tổ mẫu một chút. Tổ mẫu muốn tặng mọi người một món quà đặc biệt. Mọi người sẽ thích lắm đấy.”
Bát công chúa nghe vậy thì vui vẻ lùi về phía sau cùng mọi người, không biết hoàng tổ mẫu muốn tặng món quà gì. Mọi người đều nhìn về phía bà, chờ đợi một điều kỳ diệu. Và thật không ngờ, điều kỳ diệu đã xảy ra. Chiếc áo choàng xanh lá cây đằng sau lưng, bỗng chốc biến hình trở thành một đôi cánh chim rực rỡ. Một đôi cánh chim xanh như ngọc bích, trong veo như nước, nó có hình dạng như những chiếc lông vũ mịn màng, mỗi cánh có hàng trăm chiếc lông vũ, được xếp theo các lớp khác nhau, tạo nên sự đẹp mắt và sinh động.
Hoàng tổ mẫu vỗ nhẹ đôi cánh, tựa như một con chim bay lên cao, mọi người chưa kịp phản ứng thì người đã biến mất khỏi tầm mắt. Khi bọn họ có thể cảm nhận được khí tức của bà, thì bà đã xuất hiện ở trên mái nhà đang cười tươi nhìn xuống. Mọi người không thể tin vào mắt mình, họ chùi chùi mắt, không hiểu bà đã làm như thế nào. Nhưng trước khi họ hỏi được gì, đôi cánh vỗ lên một lần nữa, bà đã trở lại vị trí ban đầu.
Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, hoàng tổ mẫu không ngừng thể hiện sức mạnh của mình, khiến mọi người kinh hãi. Trong tay bà đột nhiên xuất hiện một cây trường thương màu lam, như một đoạn gỗ được vót nhọn. Bà vung thương về phía phòng ngủ của Diệp Hàn, chỉ một tiếng nổ, căn phòng tan thành nhiều mảnh, khói bụi bay mù mịt . Bà vung thương lần nữa, nhưng lần này nó biến thành một cây roi mây dài, đầu roi mây quất thẳng về phía cánh cổng “Ầm . . . ầm. . .” Bà lại vung tay quất xuống một roi, roi chưa chạm đất đã biến thành một cây kiếm sắc bén, kiếm khí chém xuống ngọn núi đá ở giữa sân, lập tức ngọn núi đá bị cắt làm đôi.
Mọi người đều câm nín, không thể nói nên lời. Họ nhìn về phía hoàng tổ mẫu với ánh mắt hưng phấn. “Thiên ơi, đây là công pháp cấp thần ư? Nó quá mạnh mẽ rồi!” Bát công chúa vừa sợ vừa phấn khích, nói lắp bắp không ra hồn.
“Đúng đúng, mẫu thân thật tuyệt vời.” Hoa quý phi cũng liên tục gật gù.
Diệp Hàn đứng lặng lẽ giữa tẩm cung tan hoang, nhìn theo bóng dáng của mọi người hướng về hoàng tổ mẫu. Lúc này, hắn khóc không ra nước mắt nói thì thầm một mình: “Nhìn xem, nhìn xem tẩm cung . . . tẩm cung của ta đã biến thành tro bụi rồi sao?” Hắn cố gắng thở một hơi thật dài, kéo môi lên thành một nụ cười gượng gạo, tiến về phía hoàng tổ mẫu để chúc mừng.
“Hoàng tổ mẫu, người ra tay thật nặng nha.”
Mọi người lúc này mới để ý đến lời nói của Diệp Hàn mà nhìn xung quanh, nát, hoang phế, như mỗi bãi chiến trường giữa lòng địch, một trận cười vui vẻ vang vọng cả tẩm cung, một buổi tiệc yến đáng nhớ nhất của tất cả mọi người. Hắn không còn cách nào khác ngoài việc mở trận pháp, để gọi tiểu lý tử kêu người đến sửa chữa tẩm cung, nếu không hắn sẽ phải ngủ dưới bầu trời đêm nay. Nhưng khi trận pháp vừa giải, hắn kinh ngạc nhận ra phụ hoàng và mọi người đang đứng trên không, nhìn xuống tẩm cung với ánh mắt lo âu và khuôn mặt nghiêm túc.
“Vù vù vù . . .”
“Mẫu thân và bốn nàng cũng ở đây.” Hoàng thượng vừa đáp xuống nhìn xung quanh tẩm cung đều là một đống đổ nát hoang tàn, hắn lập tức hướng về phía Diệp Hàn hỏi: “Tiểu cửu, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Cơn sóng mộc linh khí rốt cuộc là có chuyện gì?”
Mấy người thái tử cũng đều gật đầu cùng câu hỏi với hoàng thượng, bọn họ cũng muốn biết có chuyện gì nghiêm trọng đến mức Diệp Hàn phải mở tất cả trận pháp, rồi còn tại sao tẩm cung của hắn lại trở lên như thế này, không còn một thứ gì còn nguyên vẹn cả, như kiểu vừa có một trận chiến kinh khủng diễn ra vậy.
Diệp Hàn nhìn thấy ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người thì cười khổ, có hoàng tổ mẫu có mẫu hậu ở đây tại sao phụ hoàng không hỏi mọi người mà cứ phải hỏi hắn, hắn chỉ đành mở lại tất cả trận pháp lên trước khi nói, dù sao thì thiên cơ không thể bị lộ dù chỉ một chữ.
Diệp Hàn chỉ tay về phía cô gái đang tươi cười bên cạnh mình, nói: “Nếu phụ hoàng và mọi người chú ý nhìn hoàng tổ mẫu, sẽ biết được nguyên nhân của tất cả.” Cô gái ấy có dung nhan tuyệt sắc, khí chất thanh cao, khiến người ta không khỏi ngưỡng mộ.
Hoàng thượng hướng ánh mắt nhìn sang mẫu thân, cảm thấy người có gì đó khác thường. Hắn dùng tinh thần lực để cảm nhận, liền phát hiện ra sự thật kinh ngạc. Hắn vui sướng la lên: “Mẫu thân, người đã bước vào con đường tu luyện rồi sao? Thậm chí còn đạt tới trúc cơ kỳ nữa! Không lẽ cơn sóng mộc linh khí vừa qua là do người gây ra?” Hắn vội vàng chạy tới bên cạnh mẫu thân, nắm chặt đôi tay mềm mại của người, nét mặt hân hoan hỏi.
Những người khác cũng nhanh chóng dùng tinh thần lực kiểm tra, phát hiện ra hoàng tổ mẫu thật sự đã tu luyện. Không những thế, người còn đang ở trúc cơ sơ kỳ. Chỉ trong một thời gian ngắn, từ một người phàm trở thành một tu sĩ trúc cơ, điều này quả là không thể tin nổi. Sau khi hoàng thượng và mọi người được Diệp Hàn giải thích một cách chi tiết rõ ràng thì rốt cuộc bọn họ có thể thở phào nhẹ nhõm. Thậm chí sau khi chứng kiến một màn biến hình kinh điển, nhìn xem các tuyệt chiêu thần kỹ của hoàng tổ mẫu, bọn họ không khỏi kinh ngạc và phấn khích, vỗ tay và hò hét ủng hộ.
Thái tử vừa kinh ngạc vừa phấn khích nói: “Thần cấp, thần cấp a, quả thực thần thể thể đi với công pháp cấp thần đúng là một sự kết hợp hoàn mỹ.”
Lúc này, bát công chúa chạy tới bên cạnh kéo lấy cánh tay của hoàng tổ mẫu mà lắc lư, chu mỏ lên nhìn Diệp Hàn với ánh mắt trách móc: “Tất cả là tại cửu đệ, nếu không thì bây giờ chúng ta đã có thêm bốn thần thể rồi. Chúng ta có thể thành lập một nhóm siêu thần thể đấy.” Mọi người thấy dáng vẻ nhí nhảnh đáng yêu của cô thì lập tức một trận cười to vang lên. “Nhưng mà tiểu bát, làm người không lên quá tham lam, thiên ý vẫn là thiên ý, dù sao chúng ta cũng may mắn giữ được một thần quả, cũng là khí vận nghịch thiên rồi.” Hoàng thượng lắc đầu cười nói.
Diệp Hàn nhìn quanh bầu không khí ấm áp của gia đình mình, không khỏi cảm thấy xúc động. Hắn biết rằng hệ thống chỉ là một phần vận mệnh của hắn, quan trọng hơn cả là hắn được sinh ra trong một gia đình đế vương tràn ngập tình yêu thương và sự quan tâm chân thành.