• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trăng sáng soi rọi bầu trời đêm.

Bốn người vừa rời khỏi ứng dụng Chiến đấu, trở lại thực tại ở lương đình bên bờ hồ. Nhìn xuống hai bàn tay của mình, cảm nhận sự hưng phấn trong lòng.

Trong ứng dụng, bốn người đã phải đối mặt với những cảnh tượng kinh khủng như thể đang trải qua trong thực tế. Từ việc bị con sói đói rượt đuổi và cắn xé, bị nọc độc làm cho cơ thể tê dại, bị bầy sói nuốt chửng trong sự đau đớn tuyệt vọng.

Cảm nhận cái chết không ngừng đến gần, tuy có chút sợ hãi nhưng lại thật kích thích.

“Ứng dụng mới thật là tuyệt vời, nhờ ứng dụng này chúng ta có thể rèn luyện kỹ năng chiến đấu mọi lúc mọi nơi, không ngừng tích lũy kinh nghiệm.” Tiểu Lam không ngừng kích động kêu lên.

“Nhưng . . . chúng ta có phải quá kém cỏi không? Đối đầu với một bầy Ngân Tuyết Lang nhất cấp nhị cấp, chúng ta lại bị tàn sát một cách dễ dàng.” Tình Nhi ỉu sìu, bày tỏ sự thất vọng.

Diệp Ly nhìn chằm chằm vào đàn sói trên màn hình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải ta bị đánh nén, mất đi một cánh tay, lại còn trúng độc, ta một mình cũng có thể tiêu diệt hết bọn chúng.” Cô giơ cao nắm đấm của mình lên trước mặt, tỏ ra hung hãn.

“Không phải do muội lơ đãng bị tấn công từ phía sau, liên lụy đến đồng đội sao? Với lại, dù bị thương nhưng muội vẫn còn thiên phú thần thông như Thiên Hống, Vạn Vũ Phi Hoa, sao không dùng?” Diệp Hàn cười to khinh thường, bĩu môi nói.

“Bây giờ còn ngồi đây trách móc?”

Diệp Ly nghe Diệp Hàn nhắc nhở, bỗng tỉnh ngộ, nói một câu hết sức vô duyên: “Đúng a! Sao ta lại quên không dùng thiên phú thần thông nhỉ?”

“Đúng a! Đúng a! Đúng cái con khỉ.” Khuôn mặt của Diệp Hàn lập tức đen như đít nồi.

Sau đó, là một tràng giáo huấn dành cho tứ nữ về những sai lầm trong khi chiến đấu. Từ việc phải hợp tác với đồng đội, phải biết dùng thiên phú thần thông đúng lúc, phải chú ý đến môi trường xung quanh, không được hấp tấp và liều lĩnh.

Sau một giờ nghỉ ngơi, tứ nữ đã lấy lại được sự bình tĩnh, quyết tâm quay lại chiến trường để một lần nữa báo thù.

Ngồi ở bên ngoài, Diệp Hàn uống một ngụm café, theo dõi tứ nữ tiếp tục lịch luyện trong ứng dụng Chiến đấu. Rút kinh nghiệm từ lần đầu tiên, khi vừa bước vào rừng rậm sâm lâm, tứ nữ cực kỳ cẩn thận, nhìn ngó xung quanh, không để cho yêu thú có bất kỳ cơ nào đánh nén.

“Khá lắm, trẻ nhỏ dễ dậy.” Diệp Hàn tự nói với mình, nở một nụ cười hài lòng.

Đúng lúc này, từ phía sau tiểu lý tử tiến đến bên cạnh Diệp Hàn, ngước nhìn màn hình trên không, thấy bốn vị chủ mẫu đang đối đầu với một bầy sói trong rừng, hắn không khỏi ngạc nhiên: “Đây là . . . Ngân Tuyết Lang?”

Tiếp tục quan sát một lúc, hắn cảm thấy khu rừng rậm này có gì đó quen thuộc liền nghi ngờ hỏi: “Điện hạ, khu vực này là . . . vùng ngoại vi của rừng rậm sâm lâm?”

Nhưng tại sao bốn vị chủ mẫu lại ở đấy, hắn không nghĩ điện hạ lại liều lĩnh cho bốn người bọn họ vào một nơi nguy hiểm như vậy, huống chi đó còn là lãnh địa của ma tộc.

“Việc này thật khó hiểu!” Tiểu lý tử không ngừng lẩm bẩm.

Liếc tiểu lý tử một cái, bình tĩnh trả lời: “Ngươi không cần phải thắc mắc, đây chỉ là thế giới giả tưởng được dựng ra mà thôi, không phải rừng rậm sâm lâm thật sự.”

“Ứng dụng mới?” Tiểu lý tử nghe thấy có ứng dụng mới, hai mắt sáng lên, khuôn mặt liền háo hức.

Nhìn màn hình trên không trung hiển thị những cảnh tượng sinh động và hấp dẫn, hắn liền nài nỉ Diệp Hàn: “Điện hạ, nô tài cũng muốn…”

Không chờ tiểu lý tử nói hết câu, Diệp Hàn liền liếc xéo hắn âm thanh trầm thấp nói: “Ta còn chưa xử lý việc của ngươi đâu?”

“Phịch.” Thanh âm từ đầu gối của tiểu lý tử và sàn nhà vang lên.

Trên khuôn mặt nước mắt ngắn nước mắt dài, van xin khóc nóc: “Điện hạ, nô tài không có ý định vi phạm quy củ của triều đình, nhưng nô tài chỉ còn một người đệ đệ này thôi, vì vậy nô tài không thể bỏ mặc nó được.”

“Hài.”

“Đứng lên đi.” Diệp Hàn phất tay ra hiệu cho tiểu lý tử đứng dậy.

Hắn tiếp tục nói: “Ngươi là thân tín của ta, mấy việc này ta không quan tâm, nhưng việc ngươi có một đệ đệ, có gia tộc bên ngoài mà giấu ta thì ta lại rất để tâm đấy.”

Quỳ ở dưới đất, tiểu lý tử liền cảm thấy nhẹ nhõm. Điện hạ không trách tội hắn chạy chọt cho đệ đệ vào học viện, hết thảy dễ nói dễ xử lý.

Theo hầu điện hạ đã hơn mười năm, hắn hiểu rất rõ phong cách làm việc của điện hạ nhà mình, nếu ngài ấy đã nói như vậy tức là sẽ không trách tội hắn.

Tiểu lý tử vui mừng cảm ơn một câu, nhanh chóng đứng dậy.

Hắn có thể hiểu được tâm tư của tiểu lý tử, nếu là hắn cũng sẽ liều lĩnh như vậy. Bản thân không thể có hậu đại, vậy chỉ có thể trao hết tình cảm cho người thân bên cạnh. Nếu không, ngươi cố gắng cả đời là vì cái gì, cuối cùng không phải vẫn chỉ là một bộ xương trắng, cô đơn một kiếp.

“Người đệ đệ này của ngươi, đã thành gia lập thất chưa?” Diệp Hàn bất chợt quay sang hỏi.

“Điện hạ, đệ đệ đã có gia thất và ba nhi tử, bây giờ cả nhà bọn họ đang sinh sống ở Túc Châu.”

“Tiểu lý tử, ngươi sai người đón cả nhà đệ đệ ngươi đến đế đô, dùng lệnh bài của ta sắp xếp cho họ một chỗ tại phía tây thành.”

“Biệt viện khu tây thành?”

Tiểu lý tử nghe điện hạ nói vậy, mừng rỡ khôn xiết. Bình thường, một gười muốn có một căn nhà tại đế đô đã khó, huống chi là các biệt viện quý phái ở phía tây thành.

Đế đô được chia ra làm năm khu, phân biệt là đông tây nam bắc và trung tâm.

Trung tâm đế đô là nơi ở của hoàng tộc, các tông môn và các đại gia tộc. Thành đông là nơi ở của các học viện học phủ, thành nam là nơi ăn chơi giải trí, còn thành bắc là nơi ở của các gia tộc thế lực giàu có. Chỉ riêng thành tây là nơi không phải có tiền hay quyền lực là có thể mua, nơi đó chỉ dành cho người thân của hoàng tộc hoặc người thân của một số quan đại thần.

“Tạ ơn ân điển của điện hạ.” Tiểu lý tử hành lễ thật sâu một cái, vui mừng rời khỏi hoàng cung, hắn muốn đích thân đi đón em dâu và các cháu của mình.

“Túc Châu, ta đến đây.”

Nhìn tiểu lý tử vội vàng rời khỏi hoàng cung, Diệp Hàn mỉm cười gật đầu. Quả nhiên, trên đời này thứ quan trọng nhất vẫn là tình thân.

Quay trở lại với rừng rậm xâm lâm, địa bàn Lang vương. Lần này, tứ nữ đã có thể tự tin đối đầu với bầy Ngân Tuyết Lang hơn lần trước rất nhiều.

Linh Nhi không còn dùng hỏa cầu thuật để tấn công một cách đơn điệu, mà kết hợp thêm thương ý để tạo ra những cơn mưa thương liên miên bất tận. Những cơn mưa thương chứa đựng hỏa năng mãnh liệt, một khi đâm vào thân thể của một con lang thú thì ngay tức khắc bị đóng đinh trên mặt đất không ngừng bị thiêu rụi.

“Chát! Chát! Chát!” Những tiếng nổ lửa liên hồi vọng lên.

“Linh Nhi, thương ý của ngươi thật uy mãnh.”

Tiểu Lam vừa nói xong, liền quay sang nhìn Diệp Ly. Lúc này, Diệp Ly liền nhảy cao lên không trung, hai tay dang ra hai bên, gào thét một câu: “Vạn Vũ Phi Hoa.”

Một luồng ánh sáng loé lên từ trên người, trong nháy mắt, vạn chiếc lông vũ như mũi tên bay ra từ cánh tay, xếp thành nhiều vòng tròn khổng lồ trên không. Những chiếc lông vũ rơi xuống như một đóa hoa đang nở rộ, tỏa ra vẻ đẹp huyền ảo giữa núi rừng.

“Phụt . . . Phụt . . . Phụt.”

Những chiếc lông vũ di chuyển với tốc độ cực nhanh, chưa đến vài giây hàng trăm con sói hung dữ đang xông tới đều bị xuyên thủng. Những chiếc lông vũ đâm xuyên ngực, đầu, bụng, khắp thân thể đều là vết thương sâu. Máu đỏ tươi chảy ra không ngừng, nhuốm đỏ bộ lông trắng như tuyết.

Đàn sói chỉ có thể ngã gục xuống đất, kêu la thảm thiết trong vũng máu.

Diệp Ly đứng giữa vòng tròn lông vũ, ánh mắt lạnh lùng như băng, toát lên khí chất uy nghi của một nữ vương.

“Diệp Ly . . .” Tiếng kêu yếu ớt, nó nhỏ đến mức chỉ có Tiểu Lam có thể nghe được.

Nhìn ba người trước mặt thiên tư tuyệt đỉnh hào khí khút trời, xem lại mình Tiểu Lam lại thấy chán nản buồn bã, cảm giác bản thân thực lực quá yếu, không giúp ích gì trong chiến đấu, chỉ biết làm liên lụy mọi người là giỏi.

“Bên ngoài đời thực, nếu ta cứ kém cỏi như vậy, một ngày nào đó ta có thể sẽ hại chết đám biểu tỷ bọn họ.”

Những suy nghĩ lung tung trong đầu, làm cho Tiểu Lam không thể tập trung vào chiến đấu. Ngay lập tức một loạt sơ hở bị lộ ra, một vài con sói nhân cơ hội đó liền xông lên cắn một phát vào cổ họng, không ngừng lôi kéo cô về phía đàn sói.

“Hú ú ú ú . . .” Những tiếng hú vang lên chào đón chiến lợi phẩm.

Vừa trở về lương đình, nhìn thấy Diệp Hàn đang ngồi trước mặt, Tiểu Lam thở dài buồn rầu nói: “Điện hạ, ta . . .ta có phải quá vô dụng không?”

“Vô dụng?”

Diệp Hàn cười cười nhìn Tiểu Lam, Âm Dương Thần Thể mà còn vô dụng thì đám thiên tài ngoài kia đều là cỏ rác hết a.

“Tiểu Lam, muội phải tin vào chính mình chứ? Không có ai là vô dụng cả, dù là một phàm nhân.”

“Nhưng mà ta không thể sánh được với biểu tỷ, Linh Nhi hay Diệp Ly.” Tiểu Lam nhìn vào màn hình trên không trung, nhìn ba người phong hoa tuyết nguyệt mà cảm thấy tự ti.

“Hay là ta chuyển tu pháp môn khác? Biết đâu, lại có thể trở thành một thiên tài!”

Nhìn Tiểu Lam siết chặt hai nắm đấm, hai mắt ưu sầu, nước mắt có thể tuôn rơi bất kỳ lúc nào khiến Diệp Hàn thật đau lòng.

Không phải hắn không muốn giúp, mà hiện tại hắn chưa tìm được phương án nào hoàn hảo.

Kích hoạt Âm Dương Thần Thể thì rất đơn giản, nhưng cái khó là làm sao có thể tìm được công pháp thích hợp. Sự mạnh yếu của thể chất phụ thuộc rất lớn vào công pháp, vì một khi đã tu luyện rất khó có thể chuyển tu công pháp khác.

Trong hệ thống có rất nhiều công pháp phù hợp, ví dụ như Âm Dương Nhất Quỷ Công, Âm Dương Tạo Hóa kinh Âm Dương Kim Kim Cang Kinh v.v… nhưng hắn vẫn chưa hài lòng với bất kỳ công pháp nào. Chính vì vậy, chuyện của Tiểu Lam vẫn còn bỏ ngỏ đến giờ.

“Nếu cứ như Linh Nhi và Tình Nhi thì quá tốt rồi.”

Theo suy nghĩ và phân tích của hắn, vật phẩm được ghi là đặc biệt ít nhất đều là cấp ‘Kinh’ trở lên. Cấp ‘Kinh’ nha, cái nào không phải giá trị trên vài chục đến vài trăm nghìn tỷ điểm tích lũy, Diệp Hàn chỉ có nhìn mà phát thèm.

“Ngài có thể thử vòng quay thưởng, biết đâu lại may mắn có thể rút trúng một lần nữa thì sao?” Thương Hy xuất hiện cười rạng rỡ đề nghị.

“Quay thưởng may mắn à?”

Làm người không nên quá tham lam, được một lần hai lần đã là vận khí nghịch thiên rồi, huống chi hắn quay được đến tận ba lần.

“Vô Tự Tiên Thư.”

“Hỏa Liên Căn và Hỏa Liên Kinh.”

“Nghịch Thiên Kiếm.”

Nhưng mà than thì vẫn cứ than, trong khi vòng quay thì vẫn cứ quay, dù sao đã nghiện món xổ xố này thì khó có thể từ bỏ được.

Thương Hy: “. . .” “Cạn lời.”

Một lần hai lần v.v... một nghìn lần, tất cả vẫn chỉ ra mấy thứ vô dụng: “Xem ra lần này vận may của ta không được tốt lắm.”

Diệp Hàn liếc mắt nhìn món vật phẩm cuối cùng: “Đạo! Một quyển công pháp hoàng cấp sơ kỳ?” Hắn thở dài một tiếng, lắc đầu không hứng thú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang