“Ực! Các ngươi có nhìn thấy những gì ta đang thấy không?”
“Có!”
“Làm sao hắn có thể phát ra bốn đạo huyết kiếm từ một kiếm.”
Ngoài một số người hoài nghi lên tiếng, phần lớn những người khác đang đứng phía dưới đều im lặng ngơ ngác nhìn cảnh tượng huyết tinh trên võ đài. Một hai ba… hơn hai mươi ba xác người nằm la liệt trên sàn, máu me đầm đìa. Hầu hết những người này đều là người Khương gia hoặc có quan hệ với Khương gia.
Đó là kết quả của bốn đạo huyết kiếm ma quỷ, mỗi một đạo đều có sức mạnh khủng khiếp, có thể xuyên qua không gian và chính xác nhắm vào mỗi người.
Trong khi những người dưới võ đài còn đang ngỡ ngàng, Khương Văn đứng trên võ đài với ánh mắt lạnh lùng quét qua những thi thể đứt đoạn từng khúc. Những người này đều là đệ tử tinh anh của các gia tộc phụ thuộc Khương gia, nhưng tất cả bị hạ gục chỉ trong một thoáng.
“Văn Thế Bảo, chuyện này . . . là do ngươi làm?”
"Ta?" Khương Văn đáp lại, giọng điềm tĩnh.
“Khương huynh nói như vậy là không đúng, ta từ nãy đến giờ chỉ đứng yên tại chỗ không hề làm gì cả. Những người kia là vì đạo huyết kiếm của huynh mà chết đi, ta cũng không có can thiệp. Khương huynh có thể kiểm tra những vết thương trên người họ.”
Văn Thế Bảo dừng lại, nhìn những thi thể nằm trên mặt đất, lắc đầu và thở dài. "Chỉ đáng tiếc cho những người bị chết oan trên tay huynh, ngay cả đệ đệ của mình mà cũng không tha. Lòng dạ của huynh thật sự không bằng cầm thú mà.”
Không khí quảng trường bỗng trở nên im lặng, không một tiếng động. Chỉ có hai giọng nói của Văn Thế Bảo và Khương Võ vang vọng trong không gian, như hai thanh kiếm đối đầu.
Vệ thành chủ ngồi trên khán đài nhìn xuống, mà không khỏi ngạc nhiên. Trong cuộc thi tuyển chọn lần này, các thí sinh đều có thể tự do sử dụng võ kỹ và pháp bảo để tranh đoạt ngôi vị đệ nhất, nhưng tuyệt đối không thể giết chết đối thủ. Bởi lẽ, theo luật pháp của vương triều, nếu cố ý giết người, dù là trong cuộc thi cũng sẽ bị xử lý nghiêm khắc.
Nhưng bây giờ trên võ đài, không hiểu lý do gì dẫn đến một thí sinh đã ra tay hạ sát hàng loạt, khiến cho máu tanh lan tỏa khắp nơi.
Hắn vội vàng đứng dậy, ánh mắt kính trọng nhìn về phía ghế chủ tọa nghiêm túc hỏi: “Đại nhân, thí sinh kia đã vô tình giết chết đối thủ trong cuộc thi, không biết đại nhân xử trí như thế nào?”
“Vô ý giết người, tiếp tục đi.” Người thanh niên cẩm y sứ, nhìn xuống sân đấu, không có chút cảm xúc nói.
“Vâng!”
Vệ thành chủ tuân theo chỉ thị, nhanh chóng quay đầu bước đến phía trước khán đài. Lớn tiếng thông báo cho tất cả mọi người: “Khương Văn vô ý giết người không bị truy cứu tội trạng, cuộc thi vẫn tiếp tục.” Lời nói của hắn khiến cho quảng trường và khán đài dậy sóng.
Khương gia chủ cùng các trưởng lão của Khương gia đồng loạt đứng lên, quỳ gối trước ghế chủ tọa, cúi đầu kính nể nói: “Đại nhân anh minh.”
Bây giờ, bọn họ mới có thể thở dài một hơi.
Vừa rồi bọn họ rất sợ vị đại nhân kia truy cứu trách nhiệm, Khương Văn chính là truyền nhân đời thứ tư, tương lai chính là người chèo lái gia tộc, nếu hắn có mệnh hệ gì thì thật sự là một đả kích tương đối lớn với gia tộc.
“Tên quạ đen này thật tà môn, đại ca chúng ta phải làm thế nào để xử lý hắn.” Khương Võ đứng một bên ôm cánh tay bị chặt đứt, khuôn mặt nhăn nhó hỏi thiếu niên bên cạnh.
Trong quá trình thi đấu có quy định không được phép sử dụng đan dược hay bất kỳ thứ gì ngoại vật dùng để hồi phục hoặc tăng sức chiến đấu. Chính vì vậy, sau khi chiến một hồi với Văn Thái Bảo linh lực trong người đã không còn nhiều, bây giờ lại mất đi một cánh tay phải, trông Khương Võ lúc này sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt khí tức phù phiếm không chịu nổi.
“Nhị đệ, ngươi xuống võ đài trị thương trước đi, ta sẽ thay đệ báo thù.”
“Đại ca, đệ . . .” Khương võ chưa nói hết câu liền thấy ánh mắt lạnh lùng của đại ca, hắn nuốt xuống không dám nói tiếp.
Hắn lê bước chậm rãi đến bên rìa võ đài, trước khi nhảy xuống không quên quay lại nhìn Văn Thế Bảo lạnh lùng nói: “Ngươi cứ chờ đấy, đại ca chắc chắn sẽ báo thù cho ta.” Nói xong, không một động tác thừa dứt khoát nhảy xuống võ đài, nuốt đan dược ngồi xuống liệu thương.
“Ài.”
“Khương Võ, ngươi cần gì khiến hai nhà oan gia đến mức không dung thứ. Người cắt bỏ cánh tay phải của ngươi, người khiến ngươi hận thù sâu đậm, người mà ngươi muốn báo thù đến chết chính là ca ca của ngươi, không phải ta.”
“Ta chỉ là một kẻ qua đường, sao ngươi lại đổ lỗi cho ta?” Văn Thế Bảo bình tĩnh đi đến bên cạnh rìa võ đài, không ngừng dùng lời lẽ chính nghĩa để khuyên bảo người thanh niên đang ngồi nhắm mắt liệu thương bên dưới.
“Này ta nói Võ huynh, làm người là phải biết rõ đúng sai, phân biệt được tốt xấu. Khương Văn tuy là đại ca của ngươi nhưng hắn chỉ vì muốn dành ngôi đệ nhất mà bất chấp tình thân huyết mạch, người đại ca như này không nhận cũng được.”
Nghe xong câu cuối, Khương Võ không chịu nổi sự xúc phạm, trong miệng phun ra một đường máu tươi, cánh tay duy nhất còn sót lại của hắn run lên, chỉ vào Văn Thế Bảo, muốn nói gì đó nhưng không kịp, liền ngã xuống bất tỉnh.
“Tiểu Võ.” Thấy Khương Võ ngã xuống, một vị trung niên mặc áo bào xanh và một vị phu nhân mặc áo bào đỏ vội vàng từ trên khán đài phi xuống, đến bên cạnh Khương Võ, vừa kêu vừa kiểm tra thương thế trên người hắn.
Văn Thế Bảo tiếp tục ân cần, hỏi thăm: “Khương bá bá, Khương bá mẫu, hai người hãy nén bi thương. Tiểu Võ chỉ bị thương nhẹ, sẽ sớm khỏi thôi.”
Nghe được giọng nói của Văn Thế Bảo, tên trung niên mặc áo bào xanh vốn đã cực kỳ tức giận, bây giờ thì không kìm nổi được sự phẫn nộ, máu trong người dâng lên, phun ra một đường máu tươi.
“Văn Thế Bảo, ngươi im miệng cho ta.” Hét lên một tiếng, Khương Văn ngay lập tức cầm thanh kiếm phi tốc về phía trước, chém ra một kiếm.
Trên thanh kiếm của Khương Văn phát ra một ánh sáng huyết sắc, như một con sói đói đang rình rập săn mồi.
Đứng ở rìa mép đài, Văn Thế Bảo cảm nhận đòn tấn công của Khương Văn không ngừng tới gần, không khỏi lắc đầu thở dài: “Khương Văn, ngươi hà tất phải như vậy? Cổ nhân chẳng phải có câu oan gia nên giải không nên kết hay sao.”
“Hừ!.”
Nhìn thái độ quyết liệt của Khương Văn, Văn Thế Bảo lắc đầu, từ trong hư không hình thành một thanh kiếm, hắn vung thanh kiếm của mình, đón nhận đòn tấn công của Khương Văn. Kiếm trong tay Văn Thế Bảo phát ra một ánh sáng đỏ rực, như một ngọn lửa thiêu đốt tất cả. Kiếm khí khiến không khí xung quanh như bị nung nóng.
“Bùm.”
Hai thanh kiếm va chạm với nhau, tạo ra một tiếng nổ lớn. Một luồng năng lượng bùng nổ từ điểm tiếp xúc, khiến cho Khương Văn không ngừng lui về phía sau cả một trượng.
Khương Văn cầm chặt thanh kiếm, cảm thấy hai cánh tay đang không ngừng run rẩy. Hắn ngước mắt lên nhìn, thấy Văn Thế Bảo không hề hấn gì thì hai mắt lập tức co rụt lại, sau khi tung chiêu xong khuôn mặt vẫn mỉm cười nhìn về phía hắn.
“Không ngờ chỉ trong một tháng mà tên phế vật này lại đột nhiên mạnh đến vậy, nếu cứ tiếp tục như thế này, ta chắc chắn sẽ không có cơ hội chiến thắng.”
“Không được, phải dùng đến bí thuật của gia tộc.”
Không chút do dự, Khương Võ vang lên một tiếng gầm thật to, như muốn phá tan bầu không khí. Hắn hút lấy những luồng huyết khí đỏ tươi từ những thi thể trên võ đài, như một con quỷ khát máu. Những luồng huyết khí như những con rắn, xoay quanh vài vòng rồi xâm nhập vào cơ thể. Huyết khí càng nhiều, khuôn mặt của hắn càng biến dạng, đau đớn và cuồng loạn, nhưng vì vậy tu vi của hắn càng ngày càng tăng vọt.
“Trúc cơ hậu kỳ.”
“Trúc cơ kỳ viễn mãn.’
“Bí thuật tăng cường tu vi, thú vị. Nhưng cái này ta cũng biết, mà còn cao cấp hơn ngươi nhiều lần.”
“Liệt.”
Ngay lập tức, trên người Văn Thế Bảo cũng không ngừng có các luồng linh khí xoay chung quanh. Lúc này, mọi người đều kinh ngạc nhận ra, tu vi của hắn đang không ngừng bứt phá từ luyện khí kỳ, vượt qua nhiều tầng bậc, đạt đến kim đan kỳ sơ kỳ.
“Không thể nào? Sao có thể là kim đan kỳ? Ta không tin!”
“A . . .”
“Vô song kiếm, song kiếm hợp bích.”
Khương Văn gào thét một tiếng, liền lấy ra thêm một thanh kiếm, hai thanh kiếm như có linh hồn, bay quanh hắn một vòng, rồi đồng loạt hợp nhất, mang theo sức mạnh kiếm khí vô biên, như một tia chớp đánh về phía Văn Thế Bảo.
“Ngươi thích dùng kiếm?”
“Vậy, để ta cho ngươi biết, thế nào mới gọi là dùng kiếm.”
“Vạn kiếm quy tông.”
Văn Thế Bảo cười to một tiếng, liền vung tay ra sau, gọi ra vô số thanh linh kiếm, chúng như có mắt, tự động sắp xếp thành từng tầng từng tầng, như một chiếc quạt khổng lồ, phủ kín bầu trời.
“Đi.”
Một tiếng rền vang trời đất, hàng trăm thanh kiếm như mưa sa bay về phía Khương Văn. Chúng nhanh như chớp, sắc như lưỡi dao, không gì có thể ngăn cản.
Trước khi Khương Văn kịp phản ứng, trăm thanh kiếm đã hợp nhất thành một thanh kiếm khổng lồ, toàn thân phát ra ánh sáng chói lọi, uy lực kinh thiên động địa. Thanh đại kiếm không cho Khương Võ bất kỳ cơ hội nào, đâm thẳng vào song kiếm của hắn. Song kiếm của dưới sức mạnh tuyệt đối của thanh đại kiếm, chúng chỉ tồn tại được một khoảnh khắc, rồi vỡ tan thành nhiều mảnh.
Nhưng không vì vậy mà nó dừng lại, đại kiếm tiếp tục tiến về phía trước xuyên qua lồng ngực của Khương Văn, để lại một lỗ thủng. Máu tươi phun ra như suối, thân hình ngã xuống đất, mắt trợn trừng, không thể tin được.
“Không! Văn Nhi.” Người phụ nữ mặc áo bào đỏ ở dưới võ đài, vừa ôm lấy Khương Võ, vừa nhìn thấy Khương Văn bị thanh kiếm khổng lồ xuyên qua ngực, máu tươi bắn ra. Nàng chỉ kịp kêu thảm thiết một tiếng, rồi ngã quỵ xuống đất.
Tất cả mọi người có mặt tại quảng trường đều sững sờ mắt chữ O mồm chữ A nhìn đại công tử nhà họ khương nằm thẳng cẳng trên mặt võ đài.
“Chết chết rồi, một trong tam đại thiên kiêu của Vĩnh An thành thật sự bị giết chết.”
Lần này, Vệ thành chủ thật sự đơ người luôn rồi, lần đầu tiên giết người thì là vụ giết tập thể, nhưng vì còn quá nhiều nghi hoặc không thể giải thích thì có thể tạm thời cho qua. Nhưng lần này là một vị kim đan giết chết trúc cơ kỳ, lại còn là một trong tam đại thiên kiêu, đại công tử của lục phẩm thế gia.
Hiện tại hắn thật sự không biết giải quyết như thế nào.
Gia chủ Khương gia ngồi im từ nãy đến giờ, lúc này hắn đập tay xuống chiếc bàn đứng dậy nhìn thẳng vào Văn Thanh Gia ở đối diện bên kia với ánh mắt âm hàn, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Một lúc sau hắn quay sang người thiếu niên ngồi trên chủ tọa cung kinh nói.
“Khởi bẩm đại nhân, Văn Thế Bảo này ngông cuồng ngang ngược, cố tình giết người ngay trong cuộc thi, mong người làm chủ cho chúng tiểu quan.”
“Mong đại nhân có thể trừng phạt ác ma, đòi lại công đạo cho bách tính bị hại.” Đám người trưởng lão cùng với gia tộc phụ thuộc vào Khương gia đều đồng loạt tiến lên quỳ xuống nói.
Tất cả mọi người tại quảng trường đều im lặng nhìn về phía vị đại nhân thần bí, chờ xem phán quyết của hắn.
Một số người đứng trong bóng tối trà trộn vào đám đông người xem thì cười thầm, nếu triều đình vì nhân tài mà bỏ qua pháp luật thì chẳng khác nào tự tát vào mặt mình, dễ dàng cho bọn họ kích động lòng dân. Nếu như hắn mà xử trí Văn Thái Bảo theo pháp luật thì càng tốt, bọn họ đỡ phải mạo hiểm ra tay.
Vệ thành chủ lúc này cũng mướt hết cả mồ hôi, hướng về phía thanh niên cẩm y sứ cung kính: “Đại nhân, việc này lên xử lý như thế nào?”
“Xử lý như thế nào là như thế nào? Tên Khương Văn này bây giờ không còn sức chiến đấu nữa đương nhiên là bị loại, cuộc thi vẫn tiếp tục.” Thanh niên cẩm y sứ liếc qua tất cả mọi người, âm thanh nhàn nhạt lên tiếng.
“Nhưng đại nhân, Văn Thái Bảo cố ý giết người, chuyện . . . chuyện này không phù hợp với luật pháp.” Vệ thành chủ nghe vậy liền lập tức run rẩy nói.
“Đại nhân, Văn Thái bảo này cố ý giết người, mong đại nhân làm sáng tỏ trả lại công đạo cho Khương gia chúng ta.” Đám người trưởng lão Khương gia lại tiếp tục dập đầu khóc nóc.
Văn Thanh Gia lúc này mới tỉnh lại sau cơn hoảng loạn, nghe thấy các trưởng lão của Khương gia liên tục đổ oan cho nhi tử mình, liền chạy ra phía trước, quỳ gối trước ghế chủ tọa, đập đầu năn nỉ nói: “Đại nhân uy nghiêm vô song, ngài cũng biết trong cuộc thi, việc ngộ sát là chuyện khó né. Xin đại nhân xem xét, không oan uổng cho người vô tội.”
“Được rồi, các ngươi không cần tranh cãi.”
“Tên Khương Văn này vẫn chưa chết, lên không tính là phạm quy. Nhưng nếu các ngươi vẫn dây dưa ở đây không đi cứu hắn thì hắn chắc chắn phải chết.”
Nghe được lời nói của vị đại nhân cẩm y sứ thì mọi người đều giật mình, Vệ thành chủ lập tức bay xuống võ đài, đi đến bên cạnh thi thể của Khương Văn kiểm tra.
Hắn nhanh chóng đặt tay lên kinh mạch của Khương Văn, cảm thấy trái tim hắn vẫn đập nhè nhẹ, mặc dù rất yếu ớt, nhưng nếu kịp thời bổ trợ đan dược thì vẫn có hy vọng. Hắn liền lấy ra một viên đan dược cấp cao nhét vào miệng, vừa nuốt xuống, hơi thở và nhịp tim của hắn cũng dần dần ổn định lại.
Nhưng do vết thương quá nặng lên vẫn còn trong tình trạng hôn mê.
Vệ thành chủ thở dài một hơi nhẹ nhõm, ôm Khương Văn lên khán đài đưa cho đám người khương gia, sau đó lập tức tuyên bố: “Khương Văn chỉ là bị thương nặng ngất đi không nguy hiểm đến tính mạng, cuộc thi tiếp tục diễn ra.”
Lúc này, mấy người Văn Thanh Gia cùng đám người Đông Phương gia mới thở dài nhẹ nhõm.
“Tên tiểu quỷ chết tiệt này làm hại ta lo lắng một phen.” Văn Thanh Gia càu nhàu một câu, nhưng ánh mắt nhìn xuống lại tràn đầy tự hào và âu yếm của một người phụ thân.
Trên võ đài, Văn Thế Bảo vẫn bình tĩnh nở nụ cười nhìn phụ thân mẫu thân và mọi người rồi gật đầu một cái, sau đó quay người nhìn về số thí sinh còn lại đang đứng trên võ đài.
“Các vị, chúng ta tiếp tục.”
“Văn Thế Bảo, kim đan kỳ như ngươi thì tự chơi một mình đi, chúng ta bỏ cuộc.”
Sau khi chứng kiến cuộc chiến khốc liệt giữa Văn Thế Bảo và Khương Văn, hầu hết các thí sinh trên võ đài đều mất hết can đảm, lần lượt nhảy xuống, không dám tiếp tục tranh tài. Ngoài Văn Thế Bảo chính là một đôi thiếu niên thiếu nữ tuổi tác tầm mười bốn đến mười năm tuổi vẫn còn đang đứng trên võ đài.
Văn Thế Bảo bình tĩnh đi về phía hai người hỏi: “Hai người các ngươi, không sợ bị ta giết chết sao?”
Nghe được câu hỏi bất ngờ, người thiếu niên thiếu nữ quay mặt nhìn nhau. Người thiếu niên đáp lễ nói: “Trước khi tu luyện, Văn công tử mặc dù được mọi người đặt cho cái tên quạ đen, nhưng hai huynh muội chúng ta chưa từng thấy qua ngài khi nam phách nữ, ức hiếp người khác.”
“Bây giờ theo cảm nhận của chúng ta, ngài vẫn sẽ như vậy và sau này vẫn sẽ như vậy.”
“Ồ! Làm sao ngươi lại có thể tự tin khẳng định như vậy?” Văn Thế Bảo thích thú hỏi lại.
“Trực giác.”
Không chờ cuộc đối thoại của ba người kết thúc, Vệ quản gia đã bay lên võ đài nhìn ba người mỉm cười nói: “Thời lượng một canh giờ cuộc thi chính thức kết thúc, ba người các ngươi chính thức được vào vòng trong.”