• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thật sự là Diệp Hàn ca ca! Chuyện này không phải chúng ta đang nằm mơ đấy chứ?” Công Tôn Nhã hét lên phấn khích một tiếng, ánh mắt sáng ngời như sao. Cô không thể tin được người mà cô luôn lẽo đẽo theo sau lưng từ thuở nhỏ, bây giờ đã trở lại sau khi chết cách đây mười năm.

“Ngày hôm nay cứ như một giấc mơ vậy? Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, mọi thứ đều quá chân thực khiến người ta không thể tin được.”

Cô nhớ lại hình ảnh năm đó, khi Diệp Hàn bị cuốn vào vòng xoáy của định mệnh.

“Ký ức năm đó vẫn còn in dấu mãi trong đầu tỷ, đám lửa vẫn cháy hừng hực, một tiếng nổ kinh hoàng, một mảnh vụn của đầu lâu bị vùi dập dưới đống tro tàn.” Hoa Văn Cơ nói nghẹn ngào, một hàng nước mắt dài lăn xuống từ khóe mắt.

“Anh . . . Anh, thật sự là anh sao? Ta không phải đang nằm mơ chứ?” Diệp Diệu Ánh vừa nói vừa khóc nhỏ và ngắt quãng, xen với những tiếng sụt xịt. Hai tay ôm chặt điện thoại vào lòng, như muốn ôm lấy Diệp Hàn.

Không khác với mọi người là mấy, trên màn hình điện thoại, Diệp Hàn không ngừng hỏi, khuôn mặt kích động, nước mắt không ngừng lăn dài trên má. “Mười năm rồi, mười năm rồi, cuối cùng ta cũng có thể liên hệ lại với mọi người rồi.”

Dù sống trong sự yêu thương đùm bọc của mọi người, nhưng hắn luôn nhớ về lam tinh về gia đình và bạn bè của mình. “Diệu Ánh trong suốt mười năm này muội có khỏe không? Cha mẹ có khỏe không? Mọi người vẫn sống tốt chứ?” Diệp Hàn liên tục hỏi với giọng lo lắng và kích động.

“Được rồi được rồi, mấy người các ngươi khóc lóc cái gì? Ngày vui như vậy thì phải lên cười thật to chứ? Lục Vân Anh vừa cười vừa nói, nhưng những giọt nước mắt cũng không thể ngăn lại. Cô là người tính cách vui vẻ và lạc quan nhất trong nhóm, nhưng cũng không thể giấu được sự xúc động khi gặp lại Diệp Hàn.

Những ký ức năm xưa như những kỷ niệm đẹp không ngừng ùa về trong tâm trí bốn người, những ngày bốn người bọn họ không ngừng lẽo đẽo theo một thiếu niên anh tuấn, thông minh, khuôn mặt lúc nào cũng mở nụ cười, những ngày tháng ấy thật tươi đẹp biết bao.

Đáng tiếc, chỉ một lần tai nạn đã cướp đi tất cả những thứ đó từ họ.

Nhưng mấy người không ngờ lại có một ngày, họ lại có thể gặp lại Diệp Hàn qua một cuộc gọi điện thoại kỳ diệu.

“Diệp Hàn ca ca, năm đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Công Tôn Nhã lên tiếng phá vỡ bầu không khí. Đồng thời cô cũng muốn biết sự thật về sự biến mất của Diệp Hàn, cũng như cuộc sống của hắn trong thế giới tu tiên.

Nghe vậy Diệp Hàn lại không khỏi buồn bực nói: “Năm đó ta cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, lúc đó ta đang chơi dở ván game thì đột nhiên máy tính phát nổ, khi ta tỉnh lại thì đã trở thành thai nhi của phụ hoàng và mẫu hậu rồi.”

“Mẫu hậu? Phụ hoàng?” Bốn nữ đều nghi ngờ.

“Phải! Thế giới của người tu chân cái gì cũng tốt, nhưng mà lại quá lạc hậu, bây giờ mới chỉ là thời kỳ cổ đại kẻ mạnh làm vua không có nhân quyền.”

Nhắc đến chuyện này Diệp Hàn không ngừng thở dài, hắn cũng phải mất một thời gian dài mới có thể thích ứng được.

“Diệp Hàn ca ca, thật sự có thần tiên tu luyện, có thể bay lượn trên bầu trời sao? Có thể trường sinh bất lão như những gì tiểu thuyết nói sao?” Hoa Văn Cơ không ngừng hỏi, ánh mắt toát lên sự tò mò và ngưỡng mộ.

“Chỗ ca ca ở trông như thế nào? Có phải ai cũng như trong sách nói, ai ai cũng đều thoát tục siêu phàm, bay lượn trên bầu trời, tận hưởng bầu không khí thanh tịnh tiên khí lượn lờ đúng không?”

Lục Vân Anh cũng hỏi theo, ánh mắt long lanh tưởng tượng, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra một thế giới tiên hiệp đẹp như trong mơ.

"Khụ!”

“Muội nghĩ như thế nào thì nó là như thế đi.”

“Vậy Diệp Hàn ca ca huynh biểu diễn thử một chút phép thuật cho chúng ta xem đi.” Công Tôn Nhã lên tiếng đề nghị.

“Được! Chuyện này quá đơn giản.”

Vừa nói xong từ trong lòng bàn tay của Diệp Hàn xuất hiện lên một ngọn lửa màu trắng sữa không ngừng thiêu đốt bốn phía xung quanh, khi hắn thả một tờ giấy vào lập tức bị đốt cháy để lại một đống tro tàn. Để thể hiện hơn về bản lĩnh tu chân, Diệp Hàn quyết định đứng dậy đi về phía tường đồng, bàn tay vận linh lực tung ra một nắm đấm thật mạnh.

“Bùm.” Một âm thanh va chạm giữa nắm đấm và tường đồng vang lên qua điện thoại khiến bốn người không phải trợn mắt há hốc mồm.

Lúc này, trên đó in rõ dấu vết của nắm đấm in sâu vào tường hơn ba phân, để lộ ra những cái rãnh của những ngón tay.

Qua màn hình, mấy người có thể nhìn thấy tường đồng này không phải là tường thường, mà là tường được đúc dầy hơn mười tấc.

Lục Vân Anh kinh ngạc thốt lên: “Lợi hại quá đi, nó còn mạnh hơn gấp trăm nghìn lần quyền vương, nếu một đấm này mà trúng người thì có mà thịt nát xương tan.” Cô không khỏi run rẩy khi nghĩ đến sức mạnh khủng khiếp của Diệp Hàn đánh lên người.

“Thế nào, bây giờ các muội đã tin ta là người tu tiên chưa? Đây chỉ là những thứ cơ bản thôi, người tu tiên còn có thể hái trăng hái sao, chém ngã càn khôn, dời non lấp biển dễ như trở bàn tay.” Diệp Hàn không ngừng khoe khoang nói.

Làm người thì ai chả có giấc mộng tu tiên, được tự do bay lượn trên bầu trời, được trường sinh bất lão, dù nó chỉ là huyễn hoặc viển vông, nhưng mộng tưởng mãi mãi là mộng tượng không ít thì nhiều.

Diệp Diệu Ánh nhìn anh trai của mình qua màn hình mà không ngừng ngưỡng mộ và kính trọng nói: “Anh trai, vậy anh có thể dậy bọn em tu tiên được không?”

Giờ đây cô không còn là một nàng công chúa lạnh lùng và kiêu ngạo, mà chỉ còn lại một đứa em gái của mười năm trước, tôn sùng và ngưỡng mộ anh trai đến cực điểm. Mặc dù gương mặt này, thân thể này không còn giống như trong ký ức, nhưng linh hồn, tính cách thì vẫn như vậy, vẫn sẽ mãi mãi là người anh trai mà cô yêu quý nhất.

“Diệp Ánh, không phải anh trai không muốn dậy em tu tiên, mà là do linh khí ở Lam Tinh không có lên dù anh có truyền cho em pháp môn tu hành cũng khó có thể tu luyện được.” Diệp Hàn lắc đầu giải thích.

“Vậy sao?” Diệp Diệu Ánh hỏi với giọng buồn bã.

Không chỉ có Diệp Diệu Ánh mà ba nữ còn lại nghe nói như vậy thì mặt mũi cũng ỉu sừu thất vọng, câu nói của Diệp Hàn như bóp nát ước mơ mộng tưởng của ba người vừa mới được chớm nở.

Nhưng câu nói tiếp theo lại khiến ba người lập tức hưng phấn trở lại, nhưng nghe đến từ tự sát để sang thế giới bên kia tu hành thì ba người lập tức sửng sốt, khuôn mặt đơ lại.

Thương Hy đang ngồi ngoài uống trà, nghe xong không thể kìm chế mà phụt hết đống nước trà ra ngoài. “Ký chủ, khó như vậy mà cũng nghĩ ra được.” Lẩm bẩm một câu thì chỉ biết lắc đầu cười.

Lúc này đồng hồ cũng đã hơn bốn giờ sáng, chúng nữ cực kỳ khó chịu sau một ngày dài căng thẳng và mệt mỏi. Diệp Hàn thực sự không lỡ tắt điện thoại, nhưng vì lo lắng cho sức khỏe của em gái lên bất đắc dĩ phải tắt máy cho mọi người nghỉ ngơi.

Điện thoại vừa tắt, chúng nữ đều quay sang hỏi Thương Hy thêm một chút, nhưng chẳng thấy ai.

“Thương Hy tiên tử thật là, rời đi mà cũng không có nói với mọi người một tiếng.”

Bốn người không ngừng ríu rít với nhau, nhưng do chỉ là người phàm lên thật sự không thể chống cự lại được mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Khi sáng hôm sau thức dậy thì cũng đã là mười giờ hơn, đã quá trễ khóa học buổi sáng lên bốn người đều muốn nằm ườn không muốn dậy.

“Cơ tỷ, tỷ nói xem những gì ngày hôm qua rốt cuộc là thật hay là mơ?” Diệp Diệu Ánh cầm điện thoại giơ lên trước mặt bốn người hỏi. Cô vẫn còn chưa tin được rằng mình đã nói chuyện với anh trai của mình qua một ứng dụng kỳ lạ.

“Vậy chỉ cần mở điện thoại lên vào ứng dụng bookchat là biết ngay.” Hoa Văn Cơ nói với giọng bình tĩnh.

Ba người đều tập trung ánh mắt theo dõi vào từng cử chỉ của Diệp Diệu Ánh, khi màn hình được mở ra, một biểu tượng cực kỳ quen thuộc vẫn còn đó, vẫn là mạng xã hội mang tên bookchat. Họ không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thấy rằng đó không phải là một giấc mơ.

“Phù!”

“Muội đã bảo rồi mà, thần tiên chắc chắn tồn tại, chắc chắn tồn tại mà, ha ha, chúng ta sắp có thể tu luyện thành tiên rồi.” Lục Vân Anh vui sướng vô cùng, hét to không ngừng ôm lấy Công Tôn Nhã nói.

Trái ngược với biểu hiện của Lục Vân Anh, Công Tôn Nhã bĩu môi một cái: “Diệp Hàn ca ca chẳng phải đã nói hiện tại Lam Tinh chúng ta không có linh khí sao! Không có linh khí thì làm sao tu luyện?”

“Bà định tu luyện kiểu gì?”

“Chuyện này . . .” Lục Vân Anh không biết phải trả lời thế nào.

Diệp Diệu Ánh thở dài một hơi lắc đầu nói: “Nếu có Thương Hy tiên tử ở đây thì tốt rồi, chắc chắn tiên tử có cách, không thể trông chờ vào ca ca của chúng ta được.”

“Mới xa cách có một đêm, bốn người các ngươi đã nhớ ta rồi sao?

Nghe được âm thanh trong trẻo mà quen thuộc, bốn người hưng phấn lập tức ngồi dậy, nhìn về phía vị tiên tử đang ngồi bên bàn rót cốc trà.

Lục Vân Anh nhanh miệng tiến lên hỏi: “Thương Hy tiên tử, tiên tử đến rồi, tiên tử là tiên nhân lại còn là thầy của Diệp Hàn ca ca, chắc chắn sẽ có cách giúp chúng ta tu luyện đúng không?”

“Ca ca thối của Ánh Ánh, không đáng tin chút nào.”

“Ha ha ha.”

“Tên tiểu tử Diệp Hàn đúng là một tên tiểu tử thối, không dễ chỉ bảo.” Thương Hy gật đầu phụ họa.

“Nhưng mà, ta lại chỉ có thể chỉ dậy một mình tên tiểu tử thối đấy thôi, không thể dậy bảo thêm cho người khác.” Thương Hy thở dài tiếc nuối.

“Sao có thể như vậy được, Thương Hy tiên tử ngài không thể như vậy được, chúng ta cũng muốn tu tiên.”

Nói Xong, Lục Vân Anh liền kéo đám tỷ muội của mình chạy đến quỳ xuống trước mặt Thương Hy ánh mắt long lanh cầu khẩn. Lúc này, cô đã không còn quan tâm đến được những việc khác, chỉ muốn được tiên tử nhận làm đồ đệ. Mặc dù ba người còn lại thấy không được tự nhiên cho lắm, nhưng mà vì con đường tu tiên trường sinh bất lão thì không còn cái gọi là liêm sỉ.

Cả bốn người đều cúi đầu hành lễ kêu to: “Thương Hy sư phụ, xin người nhận của bốn chúng ta mỗi người một lậy.” Nói xong cả bốn người đều cúi xuống dập đầu.

Thương Hy thấy vậy thì lắc đầu thở dài: “Ài! Bốn người các ngươi không cần làm như vậy, môn quy không cho phép ta cũng hết cách.”

“Môn quy?”

“Đúng vậy, tông môn chúng ta có quy định, mỗi đệ tử nội môn chỉ được nhận một người duy nhất làm đệ tử, trừ phi người đệ tử này chết đi, nếu không không được nhận người tiếp theo.”

“Tuy nhiên các ngươi cũng không cần phải buồn, chỉ cần chờ Diệp Hàn tu vi cao thâm lên là có thể gửi linh thạch từ linh giới qua cho các ngươi, như vậy là có thể bắt đầu tu luyện được rồi.”

“Anh trai ta? Vậy anh ấy giờ có cấp bậc gì trên tiên giới.” Diệp Diệu Ánh mong chờ hỏi.

Thương Hy cười ha ha một tiếng: “Diệp Hàn hiện tại chỉ là một phàm nhân không phải tiên, mà hắn cũng ở linh giới không phải tiên giới.”

Lục Vân Anh vốn là một người yêu thích đọc truyện, đọc văn tích cổ đại lên trong những chuyện như thế này không ai có thể hiểu rõ bằng cô. Lần đầu tiên được nghe đến danh từ linh giới liền nghi hoặc hỏi: “Thương Hy tiên tử, tiên giới thì chúng ta đã có nghe nói qua trong văn tịch, nhưng còn linh giới là nơi nào? Chúng ta chưa từng nghe qua.”

“Đây chỉ là một chút thường thức về thiên địa, ta nói cho các ngươi biết cũng không sao, dù sao sớm muộn bốn người các ngươi cũng sẽ biết, biết sớm một chút cũng tốt.”

“Thế giới này của các ngươi được gọi là Hồng Hoang, sau trận đại chiến yêu ma năm xưa mà Hồng Hoang bị đánh vỡ chia thành hàng trăm giới lớn nhỏ khác nhau, tuy nhiên có sáu giới tiêu biểu cũng như là lớn nhất.

“Đứng đầu phải nói đến Tiên giới, Tiên giới là tên gọi tắt bao gồm Thiên giới và Thần giới. Thần giới là nơi sinh sống của Thần tộc. Còn Thiên giới là trái tim của của Hồng Hoang, cũng là nơi rộng nhất, bí ẩn nhất. Từ thủa khai thiên lập địa, Thần tộc và Tiên tộc đều muốn khám phá, nhưng đều bất thành.”

“Giới thứ hai là Linh giới, tuy nói là một giới nhưng lại phụ thuộc vào tiên giới, là nơi Diệp Hàn sinh sống, nơi này tập hợp tất cả các sinh linh muốn tu luyện thành tiên phi thăng lên thiên giới, và chỉ có ở linh giới sinh linh mới có thể bắt đầu tu luyện.”

“Giới thứ ba là Phàm giới, giới này khác với tất cả các giới còn lại ở chỗ được Nữ Oa mở ra, lên nơi này hoàn toàn không có linh khí.”

“Giới thứ tư là Ngục giới, nơi tất cả mọi sinh linh sau khi chết đều sẽ đến đây để rửa tội, và luân hồi sang một kiếp khác.”

“Giới thứ năm bao gồm Ma giới và Tu La giới, hai giới này thông nhau có thể tùy ý đi qua lại lên có thể tính là một giới.”

“Giới thứ sáu là Thần thú giới, nghe tên cũng có thể đoán được nơi này chỉ dành cho các loài thần thú sinh sống.”

“Còn vô số giới nhỏ bé khác thì không kể đến.”

Bốn người ngồi nghe Thương Hy nói mà say mê không ngừng, chỉ vài câu như được mở mang cả một thế giới, thế giới quan hơn hai mươi năm của bọn họ gần như đã bị phá vỡ hoàn toàn.

“Cái mà mọi người đang cố gắng theo đuổi, cố gắng tìm hiểu lại chỉ là một giới nhỏ bé trong vô vàn giới khác trong Hồng Hoang.”

“Vậy bây giờ anh trai của ta đang ở cấp độ nào? Đến bao giờ mới có thể gửi được linh thạch cho chúng ta tu luyện.”

“Hắn, bây giờ mới chỉ có trúc cơ kỳ, may mắn lắm mới thành công kết nối bookchat về phàm giới, còn gửi đồ vật có lẽ ít nhất phải từ kim đan kỳ trở lên, nếu các ngươi muốn mau chóng tu luyện thì chỉ có thể đốc thúc hắn tu luyện.” Thương Hy mỉm cười mê hoặc nhìn bốn người.

Nếu Diệp Diệu Ánh và người nhà ở phàm giới là tâm ma của Diệp Hàn, vậy thì ta có thể dùng cách này đốc thúc con sâu lười kia tu luyện, ta đúng là thông minh quá đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK