“Ba người xem, bookchat có một tin nhắn gửi đến!” Công Tôn Nhã vừa nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, liền há hốc mồm kinh ngạc.
“Tin nhắn? Có phải là tin nhắn của yêu ma quỷ quái, chúng muốn hại chết chúng ta sao?” Lục Vân Anh vừa nghe vậy, liền kêu lên như gà bị cắt cổ, nhanh chóng bò vào góc giường, hai tay ôm chặt gối, lấy chăn chùm qua đầu che kín mặt mũi.
“Đồ thỏ đế.”
Hoa Văn Cơ lườm mắt nhìn Lục Vân Anh một cái, rồi quay sang Công Tôn Nhã nói: “Đưa cho tỷ đọc xem trên tin nhắn viết gì.” Nói xong, cô đưa tay phải ra lấy điện thoại, nhấn vào biểu tượng tin nhắn.
Ngay lập tức, một dòng chữ hiện ra trước mắt ba người: “Diệu Ánh, Diệp Diệu Ánh. Là ta, ta là Diệp Hàn anh trai của muội đây.”
“Aaa . . . Có ma! Có ma! Chạy mau lên!” Lục Vân Anh vừa thò được một chân định vùng dậy từ trên giường, thì một tiếng sét nổ đùng vang lên bên ngoài cửa sổ khiến cô lại rụt chân vào.
Ba người còn lại thấy vậy cũng chẳng kém, đều nổi hết da gà trên người.
Bỗng nhiên một tia sét đỏ rực chạy dọc trời đất, đánh thẳng vào đỉnh ký túc xá. Một tiếng nổ lớn vang lên, khiến cả tòa nhà rung chuyển. Điện trong phòng bị cắt đứt, chỉ còn lại màn hình điện thoại của Diệu Ánh phát ra ánh sáng mờ nhạt. Gió bão bên ngoài cửa sổ thổi ngút ngàn, những tia chớp như rắn đuổi nhau trên bầu trời đêm. Cảnh tượng này quá kinh khủng, khiến ba người cùng Lục Vân Anh không khỏi rùng mình.
Hoa Văn Cơ nhanh chóng vất điện thoại xuống nền nhà, lập tức chui vào trong chăn của Lục Vân Anh, hai người Công Tôn Nhã cùng Diệp Diệu Ánh thấy vậy cũng chui theo vào bên trong chăn, bốn người nữ nhân không ngừng run rẩy ôm lấy nhau.
“Cơ tỷ, nhã nhã, Ánh Ánh ta sợ.” Lục Vân Anh không ngừng run rẩy khóc lóc nói.
“Ta cũng sợ.”
“Chúng ta đều sợ.”
Nửa đêm canh ba, sau một hồi dài đầy kinh hoàng, cuối cùng bão tố cũng qua đi. Học Viện Thiên Thần được xây dựng cực kỳ chắc chắn, nên cũng may không có gì bị hư hại gì nghiêm trọng. Chỉ một lúc sau, đội trị an đã đến kiểm tra tình hình và khôi phục lại điện cho các phòng.
Khi ánh sáng tràn vào phòng, bốn người mới dám thở phào một hơi. Ánh mắt nhìn nhau hoảng loạn, không thể tin vào những gì đã xảy ra. Một ứng dụng bookchat bí ẩn không có trên thị trường, một tin nhắn từ một cái tên khiến họ sợ hãi: Diệp Hàn.
“Diệp Hàn là ai?”
Hắn chính là anh trai của Diệp Diệu Ánh, đã bị chết trong vụ nổ từ hơn mười năm trước. Bốn người không dám nghĩ tiếp, chỉ biết ôm nhau thật chặt, mong rằng mọi chuyện chỉ là một giấc mơ.
Nhưng cứ nằm ôm nhau trong chăn cũng không phải cách.
“Cơ tỷ, tỷ là người lớn tuổi nhất trong bốn tỷ muội, tỷ có thể ra ngoài xem thử có gì bất thường không?” Lục Vân Anh nói lắp run rẩy nói.
“Tiểu Nhã, muội bình thường là người tính tình bạo gan nhất, hay . . . hay là muội ra xem thử đi.” Hoa Văn Cơ nhìn sang thiếu nữ bên cạnh đùn đẩy.
Công Tôn Nhã nghe vậy, liền run rẩy: “Ta ta cũng rất sợ.”
“Vậy, cả bốn người chúng ta cùng nhau ra ngoài?” Diệp Diệu Ánh lên tiếng đề nghị.
Bốn người nhìn nhau một cái, rồi cùng quyết định: “Được! Vậy chúng ta cùng nhau ra ngoài.”
“Ba . . . hai . . . một.”
Tiếng đếm vừa kết thúc, cả bốn người đều bật dậy mở chăn nhìn ra bên ngoài. Nhưng không gian trong phòng vẫn bình thường, không có gì khác lạ. Bóng đèn trên trần vẫn sáng rực rỡ, điều hòa vẫn phun ra làn gió mát lạnh, không có tiếng động nào khác ngoài tiếng hít thở.
Hoa Văn Cơ là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, lên tiếng nói: “Có phải chúng ta đang tự mình hù mình không?”
“Có lẽ là do chúng ta tự hù mình thôi.” Diệp Diệu Ánh cũng lên tiếng phụ họa.
“Theo suy đoán của tỷ, khả năng có người nào đó muốn chơi chúng ta lên lén cài virus vào máy của Diệu Ánh để tự động tải phần mềm này về.”
“Cơ tỷ nói có lý, khả năng một tên nào đó giỏi về hacker tin tặc làm, như vậy chúng ta chỉ cần gỡ ứng dụng ra là mọi thứ sẽ được giải quyết.” Công Tôn Nhã chống cằm suy nghĩ một lúc rồi đưa ý kiến.
“Tiểu Diệu Ánh, điện thoại của muội đâu?”
“Điện thoại?”
Diệp Diệu Ánh nhanh chóng mở điện thoại lên, tìm kiếm ứng dụng bookchat. Cô không do dự, liền kéo ứng dụng vào thùng rác, xóa sạch sẽ khỏi điện thoại. Khi thấy ứng dụng biến mất, cô cảm thấy nhẹ nhõm quay sang nói: “Ta đã xóa ứng dụng đó rồi.”
Ba người còn lại thấy vậy cũng thở phào một cái, hy vọng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây.
“Cũng may, chỉ là trò đùa ác ý của một ai đó mà thôi.”
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người cùng nhau đi nghỉ ngơi thôi, có gì cứ để sáng mai rồi tính tiếp.”
Nhưng khi Hoa Văn Cơ vừa nói xong, thì Lục Vân Anh lại hét lên sợ hãi: “Nó lại xuất hiện rồi, chúng ta gặp ma thật rồi.”
Ba người còn lại nghe vậy đều kinh ngạc nhìn lại, trên màn hình điện thoại lại hiện lên một biểu tượng quen thuộc, bookchat.
“Chuyện này . . .” Diệp Diệu Ánh thấy vậy liền nhíu mày, lại tiếp tục cho ứng dụng vào ô mục xóa, nhưng làm đi làm lại nhiều lần vẫn không thể xóa được.
Tiếng hét của Lục Vân Anh lại tiếng tục khiến ba người đau đầu không thôi, nhìn cô nàng lại tiếp tục trùm mềm hở đôi mắt nhìn về phía mọi người không ngừng nói: “Điện thoại này chắc chắn bị ma ám rồi, Diệu Ánh, bà lên quăng nó đi thì tốt hơn.”
“Đồ thỏ đế, bà sợ cái gì, ứng dụng xóa mãi không được cũng có thể do máy điện thoại bị nhiễm virus mà thôi.” Công Tôn Nhã liếc xéo một cái khinh bỉ.
Trong khi Diệp Diệu Ánh đang cố gắng xóa ứng dụng bookchat khỏi điện thoại, một âm thanh trong trẻo thánh thót như chim hoàng yến vang lên. Một cô gái xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện ngồi bên cạnh Lục Vân Anh, như thể là từ không trung rơi xuống. Cô gái có mái tóc nâu óng ả, đôi mắt đen long lanh như hai viên ngọc trai, thân hình nuột nà như một bức tranh tuyệt mỹ.
Cô gái lạ mặt cắn một miếng từ quả đào, nước chảy ra khắp khóe miệng. Hàm răng trăng tinh nhai ngon lành, mỉm cười lên tiếng nói: “Ứng dụng này được tạo ra từ tiên khí từ tiên giới, các ngươi không thể xóa nó được đâu.”
“Làm gì có chuyện không xóa được, Lục Vân Anh muội đừng có nói mấy cái chuyện ma quỷ.” Hoa Văn Cơ lên tiếng trách cứ.
Lục Vân Anh nghe có người nhắc đến mình, liền bực bội nhanh chóng kéo chăn ra, lộ ra một khuôn mặt đỏ bừng nói với giọng phàn nàn: “Ta? Ta có nói gì đâu? Từ nãy đến giờ, ta vẫn im lặng chúi trong chăn mà.”
Ba người nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt của Diệp Diệu An, Hoa Văn Cơ, Công Tôn Nhã nhìn về phía đằng sau lực Lục Vân Anh mà chớp chớp, một gương mặt lạ đang mỉm cười nhìn về phía họ, bốn cặp mắt nhìn nhau nháy nháy không ngừng, ngay lập tức ba người ngất ngay tại chỗ, nằm xuống nền nhà.
Lục Vân Anh nhìn khuôn mặt sợ hãi của ba người trước khi ngất, trong đầu lập tức nổi lên một suy nghĩ không sạch sẽ, không cần quay đầu nhìn cũng lập tức nhắm mắt giả vờ ngất.
“Đừng để ý đến ta, đừng chú ý đến ta.”
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cô gái lạ mặt cực kỳ bất ngờ, một hai ba bốn, tất cả mọi người đều nằm xuống đất.
“Sao lại ngất rồi?”
Cô đứng dậy, đi đến bên cạnh mỗi người, lấy tay chạm vào mũi xem có còn thở không. May mắn chỉ là kinh hãi quá mức, không có gì nguy hiểm. Thở phào một cái, liền nghĩ: “May quá, nếu mấy người này chết, chắc chắn sẽ cực kỳ phiền phức.”
“Nhưng mà, ai trong bốn người này mới là Diệp Diệu Ánh em gái của Diệp Hàn. Mà thôi kệ, chờ một lúc nữa mấy người này tỉnh lại thì sẽ biết rõ ngay thôi.” Cô gái lại leo lên giường nằm xuống bên cạnh Lục Vân Anh, một tay cắn quả đào, một tay lấy quyển sách của Diệp Diệu Ánh ra đọc.
“Ma mà cũng cũng biết ăn? Ma mà cũng biết đọc sách? Chẳng nhẽ dưới địa phủ cũng cập nhật công nghệ tri thức cho ma quỷ?” Lục Vân Anh không ngừng lẩm bẩm trong đầu.
Nhưng bất ngờ, Lục Vân Anh cảm nhận một sức nặng đè lên hông, không khỏi kinh hãi. Cô nàng ngay lập tức nghĩ đến yêu ma, có thể hút hết sinh khí của con người.
Trong đầu cô lúc này không ngừng kêu la: “Cút đi! Cút đi! Đừng đụng vào ta!”
Nhưng một lúc sau, cô sực nhớ ra một điều quan trọng.
“Không đúng, trong sách có nói ma sẽ không có thực thể, không có sức nặng không thể chạm vào. Vậy cô gái này là ai?
“Phòng đã đóng kín, cô gái này vào kiểu gì?” Lục Vân Anh tiếp tục suy nghĩ mông lung, lúc này nhịp tim của cô bắt đầu gia tốc, hơi thở cũng dần trở lên nặng nề.
“Chẳng lẽ là sát thủ được thuê đến để giết bọn họ.” Từ những sự kiện xảy ra trong tối hôm nay cô dần dần đưa ra kết luận.
Lục Vân Anh không dám động đậy, chỉ có thể nằm im lặng trên giường. Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, cảm giác thời gian trôi qua như chậm lại, mỗi phút như một giờ.
Trong không gian im lặng, âm thanh của cô gái lạ mặt lại tiếp tục vang lên: “Mấy tên phàm nhân này đúng là nhát gan như cáy, ngất mãi không chịu tỉnh lại.”
“Phàm nhân?” Lục Vân Anh nghe tiếng phàn nàn lại sửng sốt.
“Theo như trong truyện thì có hai khả năng, một là người này là thần tiên trên trời hạ phàm, hai là ác ma dưới địa ngục, nếu không làm sao xưng hô với cô và mọi người là phàm nhân.” Cô tiếp tục nằm im và theo dõi diễn biến tình hình.
Một lúc sau, Lục Vân Anh không còn cảm giác của sức nặng đè lên hông mình nữa, cô hé mở đôi mắt nhìn xung quanh liền nhìn thấy cô gái lạ mặt đang đi về phía tủ lạnh. Cô gái lạ mặt này có vẻ rất tự nhiên, như thể đây là phòng của mình vậy. Cô từ từ mở tủ lạnh ra, lấy ra một lon nước ngọt, mở nắp ra, uống một hơi dài.
“Vị nước hơi là lạ, nhiều đường nhiều hóa chất, uống nhiều không có tốt cho sức khỏe, vậy mà mấy người phàm kia vẫn có thể uống được hàng ngày.”
Chai nước ngọt mới uống được một hớp, cô gái lạ mặt liền để sang một bên đi đến bên cạnh chiếc bàn để laptop, trên bàn có bốn chiếc thì cô gái lạ mặt này lại chọn đúng cái của cô mà mở lên. Do chỉ nhìn nhìn được góc nghiêng ba mươi độ lên không rõ cô gái này đang làm gì, Lục Vân Anh chỉ thấy cô nàng không ngừng táy máy click chuột, thỉnh thoảng không ngừng cười khúc khích.
“Mặc dù mấy tên phàm nhân này rất yếu đuối so với tiên giới, nhưng được cái có trí tưởng tượng rất phong phú, tạo ra mấy thứ thú vị ra phết.”
Không gian im lặng chỉ có tiếng của cô gái lạ mặt không ngừng vang lên, trái tim của Lục Vân Anh bắt đầu gia tốc đập thình thịnh, nhưng lúc này không phải do sợ hãi mà là hưng phấn.
“Cô ta vừa nói cái gì? Tiên giới? Chẳng nhẽ là cô ta là một tiên nữ hạ phàm? Đúng rồi, chỉ có tiên nữ mới có thể sở hữu vẻ đẹp tuyệt trần như vậy. Làn da trắng như ngọc bích, khuôn mặt xinh như hoa sen, thân hình nuột nà như liễu yếu đào tơ.”
Không biết ma xui quỷ khiến gì, khiến miệng cô đột nhiên thét lên hai chữ tiên nhân. Nhưng ngay lập tức cô liền cảm thấy hối hận và run sợ. Tiên nhân thì cũng có tiên nhân this tiên nhân that, lỡ đâu người này tính tình nóng nảy thấy thân phận của mình bị bại lộ, liền giết người diệt khẩu thì sao.
“Cái mồm đáng chết, bà cô mà chết thì có làm ma cũng không có tha cho ngươi.”
“Tỉnh rồi à bé cưng.” Nhưng trái ngược với suy nghĩ tiêu cực của Lục Vân Anh, một âm thanh trong trẻo như chim sơn ca vang lên khiến cô bất ngờ.
Lục Vân Anh từ từ mở đôi mắt ra nhìn về phía người nữ nhân lạ mặt, một nụ cười tỏa nắng trên khuôn mặt thiên thần.
“Cô là . . .tiên nhân.”
“Theo cách gọi phàm nhân của các ngươi, có thể coi là như vậy.”