“Thật sự . . . thật sự là tiên nhân?”
“Ừng ực!” Lục Vân Anh nuốt một miếng nước bọt khô khốc.
Không chần chờ, cô liền vứt chăn ra, chạy tới bên cạnh cô gái lạ mặt, ôm lấy bắp đùi, nói với giọng háo hức: “Thần tiên tỷ tỷ, thần tiên tỷ tỷ, ngài là thần tiên thì có phải ngài có thể làm được mọi thứ không?”
“Ngài có thể bay lên trời hay biến hình không? Ngài có thể cho ta xem một vài phép thuật không?” Nói xong, cô nhìn lên với ánh mắt kính trọng.
Cô gái xinh đẹp nhìn xuống Lục Vân Anh đang ôm chân mình, không biết nên cười hay khóc. Cô liền nói với giọng đùa bỡn: “Ngươi không sợ ta sẽ làm thịt sao?” Nói xong, cô gái lại cười khúc khích, nhìn Lục Vân Anh với ánh mắt trêu ghẹo.
Nghe cô gái nói về ăn thịt người, Lục Vân Anh không những không sợ hãi liền nói với giọng nịnh hót: “Ăn thịt? Sao có thể, ngài là tiên nữ xinh đẹp nhất mà ta từng gặp. Ngài có làn da trắng như tuyết, khuôn mặt xinh như hoa, thân hình nuột nà như liễu yếu đào tơ. Ngài làm sao có thể là tiên nhân ăn thịt người được chứ?
“Ha ha ha.”
Cô gái xinh đẹp nhìn Lục Vân Anh nịnh nọt mình, liền nói với giọng dịu dàng: “Được rồi, ngươi không cần phải nịnh ta. Tối nay ta đến đây chỉ muốn gặp các ngươi để nói một chút chuyện. Ngươi hãy đứng lên, đi đánh thức ba người bạn của ngươi. Ta có chút chuyện quan trọng cần nói.” Cô gái nhẹ nhàng đỡ Lục Vân Anh đứng dậy, rồi một mình đi đến bên chiếc bàn uống trà. Ngồi xuống ghế, lấy một chiếc cốc trà, nhấp một ngụm.
Lục Vân Anh nghe cô gái nói có chuyện quan trọng cần nói, liền cảm thấy tò mò. “Có việc gì quan trọng với chúng ta? Chẳng nhẽ muốn độ bốn người chúng ta trở thành tiên nhân, trường sinh bất lão như mấy quyển tiểu thuyết?”
Cô liền háo hức chạy đến bên ba người đang nằm trên sàn nhà, gọi to: “Cơ tỷ, Nhã Nhã, Ánh Ánh, mau dậy đi! Tiên nữ tỷ tỷ muốn nói chuyện với chúng ta! Có thể là cô ấy muốn độ chúng ta trở thành tiên nhân đấy! Nhanh lên! Đừng bỏ lỡ cơ hội này!” Nói xong, cô liền lấy tay rung lắc ba người, mau mau cho họ tỉnh lại.
Lục Vân Anh vừa gọi xong, liền thấy ba người có dấu hiệu tỉnh lại. Nhưng khi ba người vừa mở mắt ngồi dậy, liền nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang ngồi bên cạnh chiếc bàn. Ngay lập tức liền ngã quỵ xuống sàn, không còn ý thức.
“Sao lại ngất nữa rồi, thật là.” Lục Vân Anh thấy vậy, liền ngây người.
Để chắc chắn gọi dậy không bị ngất nữa, lần này cô không gọi theo cách thông thường. Cười khúc khích một cái, rồi đứng dậy, đi vào nhà tắm. Lấy ra một thau nước lạnh, đổ đầy nước rồi mang thau nước ra ngoài, đi đến bên cạnh ba người.
Nhìn họ với ánh mắt tinh nghịch, rồi hét lên một tiếng: “Trời mưa to rồi, mưa to rồi đậy thôi.” Nói xong liền tạt ba gáo nước mát lạnh về phía ba người đang nằm dưới nền nhà.
“Lần này là sẽ không thể ngất được nữa rồi.”
“Khụ khụ khụ.”
“Chuyện gì xảy ra, là ai tạt nước vào chúng ta? Hoa Văn Cơ vừa nói vừa lau khuôn mặt.
Vừa ngước đầu lên thấy một khuôn mặt cười hì hì, trên tay đang cầm một cái thau cùng một cái gáo liền hét lên một tiếng: “Lục Vân Anh, muội làm cái trò gì đấy? Sao lại tạt nước vào ba người chúng ta?”
“Lục Vân Anh, nếu bà không nói rõ thì đừng trách ba người chúng ta sẽ treo bà lên suốt cả đêm.” Công Tôn Nhã cũng hầm hừ nói.
Nghe hai người trách móc, Lục Vân Anh liền làm ra khuôn mặt làm lũng nói: “Sao lại trách muội, tại muội gọi mãi ba người không chịu tỉnh, lên mới ra hạ sách như vậy.”
“À đúng rồi, ba người mau mau cùng nhau theo ta đi tham kiến tiên tử, cơ hội ngàn năm có một đấy.” Lục Vân Anh vẻ mặt háo hức, nói xong liền chạy đến bên cạnh chân của cô gái lạ lại tiếp tục ôm bắp đùi.
“Tiên Nhân?”
Diệp Diệu Ánh, Công Tôn Nhã, Hoa Văn Cơ ba cặp mắt nghi hoặc nhìn về phía Lục Vân Anh đang cười phấn khích ôm bắp đùi cô gái lạ kia, nhưng thấy tỷ muội của mình không sợ hãi lại có thể ôm chặt được người này tức là người chứ không phải ma.
“Phù!” Ba người lúc này mới thở dài một tiếng.
Khi có người ngoài, Diệp Diệu Ánh lại trở lại thành một vị công chúa lạnh lùng và kiêu ngạo, khuôn mặt nhíu mày đi lên vài bước hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao ngươi có thể vào được phòng của chúng ta? Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều do ngươi gây ra?”
“Đúng vậy, ngươi có mục đích gì cứ nói thẳng, nếu không chúng ta liền báo cảnh vệ, bắt ngươi giao cho cảnh an xét xử.” Khuôn mặt căng thẳng, Hoa Văn Cơ lấy điện thoại của mình ra đe dọa.
“Anh Anh, ngươi mau tránh xa người lạ này ra, chúng ta vẫn chưa rõ người này là ai, làm tất cả mọi việc có mục đích gì?”
Lục Vân Anh cùng cô gái mặt lạ nghe ba người trước mắt nói đến hoa mắt chóng mặt.
“Ba bà đang nói cái gì đấy, ngài ấy chính là một vị tiên nhân hạ phàm đấy?” Lục Vân Anh lập tức lên tiếng giải thích.
“Tiên Nhân?” Công Tôn Nhã cau mày nói: “Bây giờ đã là năm 2050 rồi, là thời kỳ của khoa học công nghệ bà hiểu không? Bà đọc truyện nhiều quá lên hoang tưởng luôn rồi.”
“Tỷ đã báo cảnh vệ rồi, muội mau quay lại đây tránh để bị bắt làm con tim.”
Hoa Văn Cơ vừa nói xong thì bỗng dưng cả bốn người đều nghe thấy một tiếng động lớn từ cửa phòng. Khi quay đầu lại, chỉ thấy một đám người phụ nữ xông vào phòng. Những người phụ nữ này đều mặc áo xanh, trên ngực có hình một thanh kiếm.
Người dẫn đầu, trên tay có một băng lụa đỏ lên tiếng hỏi: “Kẻ trộm đột kích đâu, chúng ta sẽ bắt hắn giải lên giao cho cảnh an.”
Ba người Diệp Diệu Ánh, Công Tôn Nhã, Hoa Vân Anh lập tức thở dài nhẹ nhõm. Tất cả đồng loạt chỉ về phía cô gái lạ bên cạnh Lục Vân Anh, nhưng khi tất cả mọi người nhìn sang, không có ai khác ngoài Lục Vân Anh đang quỳ dưới chân bàn ôm một khúc gỗ.
Cảnh vệ trưởng thấy vậy thì nhíu mài, tứ đại mỹ nữ của học viện không ai không nhận ra, người đang ôm cái cây kia là thiên tài văn học, luôn đứng đầu trong các cuộc thi của học viện, Lục Vân Anh.
Cô nhìn quanh một vòng thấy không có ai khác ngoài bốn người, liền đi lên ngó ngang ngó dọc, căn phòng tuy rộng nhưng là trống vắng gần như không có chỗ để trốn, vậy thì chỉ có thể là trong phòng vệ sinh. Cảnh vệ trưởng liền nhánh mắt cho những người còn lại tiến lên bao vây.
Nhưng khi ngó vào thì không thấy có ai, liền nghi hoặc lên tiếng: “Các ngươi thông báo có người lạ đột nhập, nhưng hiện tại trong phòng không có ai.”
“Chắc các ngươi, có sự nhầm lẫn gì ở đây?”
Không chỉ cảnh vệ mà bốn nữ cũng đều giật mình, rõ ràng vài giây trước cô gái lạ mặt vẫn còn đứng đó cho Lục Vân Anh ôm, nhưng sao hiện tại lại đổi thành khúc gỗ, chẳng nhẽ tiên nhân là thật.
“Cảnh vệ trưởng, bốn tỷ muội chúng ta cảm ơn cô, do sợ hãi quá mức lên chúng ta có hơi bị hoa mắt mà nhìn nhầm.” DIệp Diệu Ánh vừa nói vừa tiến lên bịt miệng của Lục Vân Anh lại, không cho cô nàng này nói linh tinh.
Mặc dù không hiểu Diệp Diệu Ánh đang suy nghĩ gì, song hai người Hoa Văn Cơ cùng Công Tôn Nhã cũng gật đầu, mỉm cười xin lỗi tiến đám người ra khỏi phòng.
Khi cửa phòng vừa đóng lại, bốn nữ ánh mắt nhín nhau rồi nhìn về phía khúc gỗ, Diệp Diệu Anh lên tiếng nói trước: “Chẳng nhẽ cô ta là tiên thật, nếu không làm sao giải thích được tại sao Lục Vân Anh đang ôm cô gái kia sao lại thành khúc gỗ.”
“Cũng có thể là yêu tinh, yêu tinh cũng biết pháp thuật.”
Mọi người nghe lời nói của Công Tôn Nhã thấy cũng có chỗ đúng, yêu quái cũng có thể có pháp thuật, như vậy chẳng phải rất nguy hiểm.
“Nhưng làm gì có yêu quái nào lại xinh đẹp như vậy?”
Bốn người đang không ngừng suy luận thì cô gái lạ mặt lại đột nhiên xuất hiện, ngồi gác chân trên chiếc ghế vừa rồi nhìn bốn người lên tiếng: “Tất nhiên chỉ có tiên tử mới có khuôn mặt xinh đẹp như ta rồi.” Nói xong lại tiếp tục cho một linh quả vào trong miệng nhai nuốt.
“Bốn người các ngươi đều đã tỉnh táo thì ta cũng lên nói việc chính.”
“Các ngươi có thể gọi ta là Thương Hy, ta là thầy phụ trách giáo dục cũng như hướng dẫn Diệp Hàn tu hành.”
“Ứng dụng bookchat mà lúc nãy các ngươi trông thấy chính là một ứng dụng rất lưu hành ở linh giới, người mà các ngươi video call chính là Diệp Hàn anh trai của Diệp Diệu Anh.”
“Diệp Hàn? Anh trai của ta? Làm sao có thể, hắn đã chết cách đây mười năm rồi. Làm sao có thể?” Diệp Diệu Ánh nghe vậy thì nghi ngờ.
“Huống hồ chúng ta làm sao biết được ngươi là yêu hay là tiên?”
“Yêu không thể có mặt ở phàm giới, còn ma thì không có thực thể, vậy các ngươi nói ta là tiên hay ma?” Thương Hy nhàn nhàn mỉm cười hỏi.
“Cũng đúng.”
“Vậy cứ coi ngài là tiên nhân đi, nhưng mà về vấn đề Diệp Hàn ngài nói làm sao chúng ta có thể tin được, sự việc năm đó cả bốn người chúng ta đều có mặt, trong đám vụn vặn còn lại sau vụ nổ chúng ta còn tìm thấy một nửa cái đầu lâu.” Hoa Văn Cơ phân tích.
“Muốn chứng thực rất đơn giản, bây giờ các ngươi chỉ cần dùng bookchat gọi video call cho người thanh niên kia liền có thể khẳng định thật giả. Ngươi là em gái của hắn chắc chắn sẽ có những bí mật chỉ hai anh em ngươi mới có thể biết.” Nói xong Thương Hy liền chỉ về phía chiếc điện thoại đang nằm trên nền nhà cười một cách tự tin.
Bốn người ánh mắt nhìn nhau rồi nhìn về phía chiếc điện thoại, trong đầu họ lúc này đều có cùng một suy nghĩ gọi video call chứng thực.
Ánh mắt quyết tâm, bốn người cùng đi đến bên cạnh chiếc điện thoại, Diệp Diệu Ánh từ từ cầm chiếc điện thoại lên mở ra ứng dụng bookchat. Tìm đến mục gọi video và mở lên, ngay khi âm thanh cuộc gọi vang lên vài giây, đầu bên kia điện thoại lập tức bắt máy.
“Diệp Ánh cuối cùng muội cũng gọi lại rồi, làm ta lo lắng muốn chết.”
Trên màn hình, một thanh niên tuấn tú xuất hiện, ánh mắt của ba người còn lại say đắm nhìn người thiếu niên khiến Diệu Ánh không khỏi lắc đầu.
“Ngươi chính là người tự xưng mình là Diệp Hàn.”
“Diệu Ánh là ta là ta.” Diệp Hàn trên màn hình kích động nói.
Nhìn người thanh niên kích động, cô liền hỏi tiếp: “Vậy ngươi làm sao chứng minh?”
“Chứng minh?”
“Trên chán chỗ mi tâm của muội có một cánh hoa sen hồng, ngày bình thường muội đều dùng một lớp tẩy trang để che dấu, chuyện này chỉ có nhà chúng ta biết, người ngoài gần như không mấy người biết.”
Diệp Diệu Ánh nghe vậy thì lắc đầu: “Mặc dù chuyện này bí mật, nhưng nếu ngươi cố tình điều tra thì vẫn có thể biết được.” Diệp Diệu Ánh vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, từ phụ mẫu, ba tỷ muội thân thiết cho đến bác sĩ đỡ đẻ những người này cũng biết, chỉ cần thông qua họ vẫn có thể tìm ra bí ẩn về cánh hoa sen tại mi tâm của cô.
“Đúng rồi, có một chuyện này anh nghĩ dù cha mẹ cũng không biết, chuyện này kể ra cũng không được hay cho lắm nhưng vì để chứng minh lên phải ủy khuất muội một chút. Ta còn nhớ đến lúc ta bị chết trong vụ nổ thì lúc đó muội thỉnh thoảng vẫn còn đái dầm.”
“Còn một lần . . .”
Diệp Hàn hưng phấn không ngừng kể ra những ký ức mà chỉ có hai anh từ bé đến lớn biết, từ vụng trộm ăn trộm hoa quả, rồi đến cùng nhau trốn học đi chơi v.v…
Những ký ức xưa cũ không ngừng vang lên từ chiếc điện thoại, khiến Diệp Diệu Ánh ngượng ngùng đỏ ửng cả tai. Cô không còn nghi ngờ gì nữa, trước mắt cô chính là anh trai, người đã bị cho là chết trong vụ nổ kinh hoàng mười năm trước.
“Anh trai . . .”