Diệp Hàn nhìn theo bóng dáng của phụ hoàng mẫu hậu rời đi, trong lòng không khỏi thở dài.
Hai người dù đã hiểu rõ nguyên nhân và tìm được biện pháp cứu chữa cho thái tử, nhưng vẫn không khỏi lo lắng bất an. Cả ba người quyết định đưa thái tử sang dưỡng tâm điện, thuận tiện cho Diệp Đế có thể tùy thời dùng đế khí phong ấn ma khí trong cơ thể.
Lắc lắc cái đầu, Diệp Hàn xoay người quay về ngồi xuống bồ đoàn, khoanh tay suy nghĩ.
“Huynh trưởng bị ma khí xâm nhập là một vấn đề nan giải, khó có thể giải quyết được ngay lập tức. Tạm thời, chỉ có thể chờ thông tin từ Cửu U.”
“Nhưng việc quan trọng trước mắt, vẫn là lên đột phá kim đan kỳ.”
Quyết định xong, Diệp Hàn đứng dậy đi đến bên bàn, đốt một cây tĩnh tâm hương, một loại hương có thể giúp hắn thanh tịnh linh hồn. Tiếp đến, pha một cốc ngộ đạo trà, giúp tăng cường ngộ tính. Hắn mang theo cốc trà đi đến bên cạnh bồ đoàn, ngồi xuống nhắm mắt tĩnh thần. Trong không gian, có mùi hương dịu nhẹ không ngừng lan tỏa.
Bắt đầu điều chỉnh hơi thở, nhịp tim, để cơ thể ở trong trạng thái tốt nhất. Từ tốn đưa tay ra cầm lấy cốc trà uống một ngụm, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa trong cơ thể.
Vận chuyển công pháp thôn thiên đạo kinh, không ngừng tích súc linh lực từ bên dưới hồ linh dịch vào bạch liên căn, làm cho nó ngày càng to lên và phát ra hương thơm dịu nhẹ.
Bạch liên căn như một cái máy hút, không ngừng nuốt chửng linh dịch.
Trong một khoảnh khắc, bạch liên căn bắt đầu mất đi hình dạng tuyệt đẹp của một bông hoa sen và dần biến thành một viên đan nhỏ, màu trắng. Quá trình này diễn ra từng chút một, mỗi khi một cánh của bạch liên căn dụng xuống sẽ hòa quyện vào viên đan.
Viên đan trắng không ngừng xoay tròn, lơ lửng trên không trung.
“Đây, chính là kim đan sao?”
Ngay khi Diệp Hàn vừa mở mắt, liền cảm nhận được lôi kiếp bắt đầu hình thành, mục tiêu áp lực đổ dồn lên người.
Không chút hoảng sợ, mà vững vàng đứng dậy, nhìn lên bầu trời.
“Không biết lôi kiếp đánh lên người sẽ như thế nào?” Diệp Hàn thì thầm một câu, liền biến mất khỏi động phủ, khi hắn xuất hiện thì đã ở trên không trung.
Trong không gian, có những âm thanh rền vang và ánh sáng chớp nhoáng. Một cơn giông tố che phủ một khoảng trời đang hình thành.
Đám người Diệp gia ở phía dưới nhìn thấy cảnh tượng này, đều giật mình kinh ngạc.
“Phạm vi lôi kiếp không lớn, hình như là kim đan kiếp.”
“Là ai đột phá kim đan kỳ?”
“Người này, hình như là Diệp Hàn.”
“Diệp Hàn? Ta nhớ hắn mới có tu vi luyện khí viên mãn, vừa bế quan có mấy ngày sao có thể đột phá lên kim đan cảnh?”
Cuộc trò chuyện của đám biểu đệ biểu muội, con cháu Dệp gia khiến Diệp Hàn cười nhạt một tiếng.
“Đùng.”
Đạo lôi kiếp đầu tiên giáng xuống, như một cột sáng chói xuyên qua bầu trời. Diệp Hàn ngước mắt nhìn lên, không dùng bất kỳ một món pháp bảo phòng ngự để chống đỡ, tùy ý cho nó đánh thẳng vào người.
Một tiếng nổ lớn vang lên, khiến cho không gian rung chuyển.
Sau một hồi, Diệp Hàn bắt đầu kiểm tra thân thể, mọi thứ không giống như hắn nghĩ, đạo lôi kiếp đánh xuống cứ như là gãi ngứa, không gây ra một chút tổn thương nào đáng kể. Ngược lại, đám năng lượng từ lôi kiếp không ngừng bị thần thể hấp thu và chuyển hóa thành linh dịch, làm cho hồ linh dịch tăng lên một chút.
“Kỳ quái, tại sao lôi kiếp lại yếu vậy.”
Đám người đứng dưới nhìn thấy Diệp Hàn bình thản đối mặt với lôi kiếp, đều không khỏi kinh ngạc. Bình thường khi gặp lôi kiếp, không lo lắng chính là sợ hãi, một khi độ kiếp thất bại nhẹ thì tu vi thụt lùi, nặng thì tan thành mây khói.
Như vậy không lo sợ được sao?.
“Diệp Hàn điên rồi, không thèm sử dụng pháp bảo phòng ngự.”
“Điên . . . điên thật rồi.”
Nhưng khi thấy Diệp Hàn không chút tổn thương, bọn họ đều cảm thấy choáng váng. Đây mà là độ kiếp? Độ kiếp cái khỉ gió gì mà khoanh tay khoanh chân ngồi hưởng thụ? Độ kiếp gì mà đến một cọng lông cũng không bị xây sát?
“Biến thái.”
Trên không trung, Diệp Hàn cảm nhận linh dịch từ lôi kiếp mang lại, còn nhiều hơn mấy lần so với việc ăn linh quả khiến hắn không khỏi hưng phấn.
“Quả nhiên như lời đồn, lôi kiếp là một nguồn năng lượng vô tận, nếu ta có thể hấp thu được nhiều hơn, chắc chắn hồ linh dịch sẽ tăng trưởng cực kỳ kinh ngạc.”
Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý định điên cuồng, cho người khác phá đám lôi kiếp, như vậy thiên đạo sẽ tức giận không ngừng giáng xuống lôi kiếp trừng phạt.
Nghĩ liền làm, từ trong giới chỉ hắn lập tức triệu hoán một con khôi lỗi giá rẻ ra bên cạnh. Dùng ý niệm ra lệnh cho con khôi lỗi này bay lên trời, để thu hút sự chú ý của thiên đạo.
Đám người đứng dưới nhìn thấy Diệp Hàn làm như vậy, đều không khỏi kinh hãi.
“Hắn . . . hắn đinh làm gì?” Một đệ tử Diệp gia không kìm được hét lên một tiếng.
Mọi người không ai lên tiếng, chỉ không ngừng nuốt nước bọt quan sát diễn biến trên bầu trời.
Ngay khi khôi lỗi xuất hiện, lôi kiếp cảm nhận được một sinh mạng trong phạm vi độ kiếp như muốn gây rối. Nó liền nổi trận lôi đình, liên tiếp giác xuống một lúc ba đạo lôi kiếp, mỗi đạo lôi kiếp đều to bằng cổ tay xuống vị trí khôi lỗi.
“Ha ha ha. Lôi kiếp, ta đến đây.” Diệp Hàn cười to điên cuồng, lập tức thu hồi lại con khôi lỗi và thay thế vị trí của nó. Ba đạo lôi kiếp phi thẳng vào thân thể, cảm giác thật tuyệt vời như ngâm mình trong suối nước nóng.
Được một lần thành công, Diệp Hàn hưng phấn tiếp tục triệu hoán khôi lỗi ra bên cạnh đón chờ. Mỗi lần lôi kiếp định đánh xuống thì hắn lại thu lại khôi lỗi thay thế vị trí. Không ngừng dùng thần thể để hấp thu năng lượng.
“Thư sướng, thật sự thư sướng.”
Đang lúc Diệp Hàn tận hưởng vui sướng từ lôi kiếp mang lại, thì đám mây đen trên bầu trời bất ngờ giải tán, không còn những tia sét chớp giật.
Ngẩng mặt lên trời mắng một câu: “Keo kiệt, đánh thêm vài đạo nữa thì chết ai.” Mắng xong hắn liền biến mất trở về động phủ của mình, để lại một đám con cháu Diệp gia đứng ngơ ngác thẫn thờ.
“Đau đau đau.” Diệp Húc la lên, nhìn Diệp Bạch với ánh mắt oán giận: “Ngươi véo lão tử làm gì, nếu ngươi không nói rõ thì đừng trách lão tử trở mặt.”
Diệp Bạch ánh mắt hoang mang: “Ngươi đau, tức là ta không phải nằm mơ? Tất cả những thứ vừa xảy ra đều là thật.”
“Ực!”
“Mẹ nó, thế sao ngươi không tự véo mình mà lại véo lão tử.” Diệp Húc mắng xong một câu, liền hừ một tiếng bỏ đi.
Trong khi mọi người bên ngoài không ngừng bàn luận, Diệp Hàn lúc này trong động phủ lại đang kiểm tra hồ linh dịch của mình, mà cười không ngậm được miệng.
“Trước khi độ kiếp, hồ linh dịch chỉ bằng một cái chậu nhỏ, hiện tại đã tăng lên bằng cái lia. Một lần độ kiếp này, thu hoạch thật phong phú a. Xem ra, sau này mỗi lần độ kiếp, đều phải tận dụng triệt để mới được.”
“Độ kiếp xong, việc tiếp theo chính là gửi vật phẩm về phàm giới cho đám người Diệp Diệu Ánh.”
Diệp Hàn xoa xoa cằm nhìn vào vào một đống vật phẩm trước mắt hỏi: “Thương Hy ngươi nói xem, chín mươi phần trăm người hạ giới không có linh căn, ta lên hướng mấy người họ theo hệ thống tu luyện nào? Tu luyện cửu tự chân ngôn hay nho đạo?”
“Ký chủ, Thương Hy khuyên ngài trước mắt lên gửi về cho bọn họ tẩy tủy đan cấp thấp để nuôi dưỡng cơ thể, kéo dài tuổi thọ.”
“Tại sao?” Diệp Hàn không khỏi ngạc nhiên nhìn Thương Hy.
“Dù bọn họ có thể tu luyện, cuối cùng sẽ như thế nào? Không có thiên đạo thì không có thiên địa pháp tắc, không có thiên địa pháp tắc thì làm sao có thể trúc cơ, không thể trúc cơ thì tuổi thọ cũng chỉ hơn người thường một chút mà thôi.”
Diệp Hàn nghe vậy khuôn mặt lập tức lo lắng không ngừng đi qua đi lại: “Ngươi nhắc mới nhớ, hình như có việc này.”
“Không được không được, phải bình tĩnh tìm cách giải quyết.”
Hắn hít một hơi thật sâu, thở ra một hơi thật dài để làm mình có thể tĩnh tâm lại.
“Tuổi thọ con người vốn dĩ đã ngắn ngủi, nếu không thể tu hành thì chắc chắn sẽ chết theo sổ sinh tử, hồn quy địa phủ, lúc đó dù có đại la kim tiên cũng khó có thể hồi sinh.”
“Trước mắt, phàm giới không có thiên đạo không thể tu hành, ngoài việc sử dụng đan dược thì có thể tu luyện thêm công pháp luyện thể. Nhưng như vậy, tuổi thọ cũng không thể kéo dài thêm được là bao, bản chất của con người là linh hồn, nếu linh hồn già nua cằn cỗi thì vẫn phải chết.”
Thương Hy thấy Diệp Hàn không ngừng lẩm bẩm liền hừ một tiếng: “Ký chủ, Thương Hy đã nhắc nhở ngài rất nhiều lần, nếu có thời gian rảnh thì lên đọc nhiều văn tịch cổ thư. Ngài xem, cứ đến lúc quan trọng thì lại chẳng suy nghĩ được gì, thật là mất mặt.”
“Khụ khụ khụ.”
“Ta chẳng phải có đại tỷ Thương Hy ở đây sao? Có chuyện gì mà ngươi không biết, có đúng không? Đại tỷ có thể giúp tiểu đệ một con đường sáng để đi có được không?” Diệp Hàn mặt vô sỉ cười hì hì nhìn về phía Thương Hy.
“Hài.”
“Ta chịu thua ký chủ rồi.”
“Từ thời hồng hoang, khi các giới chưa được phân chia đã tồn tại một loại pháp môn tu hành đặc biệt dành cho những sinh vật non nớt và yếu đuối.
“Nó được gọi là Minh Tưởng."
“Tuy nhiên, sau cuộc chiến tranh tiên ma, pháp môn tu hành này đã bị thất lạc theo thời gian mà không ai biết tung tích của nó. Đến hiện tại, rất ít người còn biết đến sự tồn tại và bản chất của pháp môn tu hành này, trừ khi có người nỗ lực tìm hiểu về các cổ tịch thượng cổ.”
“Minh tưởng?” Đây là lần đầu tiên Diệp Hàn nghe đến tên của pháp môn này không khỏi hứng thú.
“Minh tưởng là một pháp môn tu hành đặc biệt có khả năng giúp tăng trưởng và rèn luyện linh hồn, không phụ thuộc vào tu vi ban đầu của mỗi người. Thông qua việc minh tưởng, người tu hành có thể đạt đến mức độ rèn luyện linh hồn tối đa, thậm chí vượt qua cả những chân tiên huyền tiên.”
“Lợi hại như vậy sao?”
“Nói lợi hại thì nó cũng chẳng lợi hại, nhưng nói nó vô dụng thì cũng không đúng. Nói chung trong hoàn cảnh của phàm giới thì nó cực kỳ thích hợp.”
“Giá?”
“Hai trăm tỷ điểm tích lũy.”
“Vừa khít với số điểm tích lũy của ta, Thương Hy không phải ngươi cố ý đấy chứ?”
Thương Hy mỉm cười một cái không nói gì liền lặn mất, chỉ để lại một bức họa đã được cuộn tròn bằng một sợi dây lấp lánh đang lơ lửng trên không trung.
Diệp Hàn không mất thời gian, nhanh chóng đưa tay ra và cầm lấy bức họa. Khi chạm vào chất liệu giấy, hắn cảm nhận ngay một cảm giác đặc biệt, một dòng năng lượng tràn đầy. Bề mặt giấy mềm mại, nhưng điều này chưa đủ để giải thích vì sao bức họa này có giá trị lên đến hai trăm tỷ điểm tích lũy.
Hắn từ từ kéo hai đầu của bức họa về hai hướng ngược lại, khi trang giấy bắt đầu được mở ra, trước mắt hắn là một bức tranh tuyệt đẹp mang tên "Sơn Hải Đồ".
Tập trung tinh thần, nhìn vào bức họa và lập tức bị cuốn hút vào một thế giới khác. Những âm kinh nhẹ nhàng không ngừng vang lên trong tai, mang lại cảm giác êm dịu khiến linh hồn hắn trở nên sảng khoái và thoải mái hơn bao giờ hết.
Không thể cưỡng lại sức hấp, nó hấp dẫn đến mức hắn chỉ muốn đắm chìm vào việc đọc theo âm kinh.
Mặc dù đã mất đi cái nhìn về thời gian, nhưng một khoảnh khắc sau khi tỉnh lại, hắn cảm nhận rõ ràng linh hồn được rèn luyện và tăng trưởng không ít.
“Thú vị, thú vị.”
“Hai trăm tỷ điểm tích lũy không lỗ.”