Một tuần sau khi cuộc thi tu chân lịch lãm khép lại, dư âm của nó vẫn còn vang vọng trong lòng tất cả mọi người.
Họ thường hay tụ tập với nhau ở các nơi như quán trà, tửu lầu hay khu thế giới, hoặc chat chit trên nhóm group về những chuyện thú vị trong cuộc thi.
Nhưng có lẽ điều khiến bọn họ khắc sâu trong tâm trí nhất, đó là phần thưởng của cuộc thi quá hấp dẫn.
Những người bỏ lỡ cơ hội nhận phần thưởng thì tiếc nuối không ngớt, những người tham gia vì tò mò thì hối hận muốn chết.
Bây giờ, họ chỉ mong có một miếng đậu hũ để giải thoát khỏi nỗi đau này.
Giải nhất cuộc thi là một trăm ngàn linh thạch thượng phẩm, đó là một số linh thạch khổng lồ, có thể so sánh với thu nhập một năm của một gia tộc nhất phẩm.
Phần thưởng người đứng thứ hai cũng rất khủng, người này sẽ nhận được hơn năm mươi ngàn viên linh thạch thượng phẩm.
Người đứng thứ ba cũng không kém, sẽ nhận được hơn hai mươi ngàn viên linh thạch thượng phẩm.
Bảy người trên bảng xếp hạng còn lại thì mỗi người sẽ được hơn mười ngàn linh thạch thượng phẩm, và tất cả được chuyển trực tiếp vào tài khoản.
Mười người đứng đầu bảng xếp hạng Quý ông lịch lãm và Quý bà lịch lãm cũng đều vui sướng không tưởng, vì phần thưởng thực sự quá hào phóng.
Dù là thánh tử thánh nữ hay tiểu thư đài các, số linh thạch này cũng không phải dễ kiếm, bọn họ cần phải mất vài chục năm mới có thể tích lũy được.
Chính vì phần thưởng quá lôi cuốn hấp dẫn, nên tất cả mọi người đều đặt ra quyết tâm.
Năm sau khi triều đình mở cuộc thi, bọn họ sẽ không bỏ lỡ cơ hội, nhất định phải tham gia, nhất định phải giành được giải thưởng.
Lúc này, tại Bookchat, khu thế giới.
“Lần sau cuộc thi chắc phải trăm triệu người tranh tài chứ chả chơi.”
”Càng đông càng khó, độ khốc liệt càng cao a.”
“Không còn cách nào khác, ai bảo phần thưởng quá hấp dẫn mà.”
“Nhưng mà các huynh đệ, tại hạ vẫn băn khoăn không hiểu người thần bí đã tặng hơn năm mươi triệu hoa hồng cho Dĩnh tỷ là ai vậy?”
“Biết làm sao được, có thể là người theo đuổi của Dĩnh tỷ chăng? Ai mà biết được.”
“Nhưng phải thừa nhận một màn ngược dòng kinh điển, Lão phu là fan của tiểu Dĩnh lúc đó cũng phải hồi hộp thót tim, không tin vào mắt mình.”
Các câu chuyện xoay quanh cuộc thi luôn là đề tài nóng hổi để bàn tán lúc nhàn rỗi, đúng là ăn không ngồi rồi quần chúng không bao giờ thiếu chuyện để nói.
Diệp Hàn đọc đến đây cũng không khỏi thán phục, hắn bắt đầu nhìn nhận thế giới tu chân theo một góc độ mới.
Ai nói tu chân chỉ có đánh nhau và giết chóc, rồi thì suốt ngày chỉ có cắm mặt vào tu luyện.
Chẳng qua trước kia, khi chưa có smart phone thì mọi người không có phương tiện để giải trí hay giao lưu, lên chỉ biết đánh đấm, tu luyện để giết thời gian.
Giờ có smart phone rồi thì mọi người có thể thoải mái chia sẻ tâm tư của mình, có nơi để bọn họ vui chơi nói chuyện đủ thứ, nếu không cần tu luyện thì bọn họ có thể dán mắt vào cái bookchat cả ngày ấy chứ.
Thế giới tu chân nó hoàn toàn khác với hạ giới, con người hạ giới phải vất vả lo lắng vì sinh kế, phải đi làm kiếm tiền mới có đồ ăn.
Còn ở giới tu chân nó đơn giản hơn nhiều, ngay cả người không có linh căn không thể tu tiên cũng không sợ chết đói, bởi vì tài nguyên của thế giới này cực kỳ dồi dào.
Một viên tích cốc đan không phẩm, có thể bổ sung năng lượng cho một người bình thường trong vài ngày mà không cần ăn uống gì, vì thế từ khi Diệp Hàn ra đời đến nay hắn chưa từng nghe có chuyện người chết vì đói cả.
“Đúng rồi Thương Hy, thế giới này có phương pháp tu luyện nào phù hợp với những người không có linh căn không?”
“Ký chủ, thế giới này không chỉ có tam giới mà còn nhiều giới khác nữa, và không chỉ có nhân loại mà còn nhiều chủng tộc khác nhau.
Mỗi chủng tộc đều có một phương pháp tu luyện của riêng mình, nhân loại chọn tu tiên là phương pháp chính vì nó phù hợp nhất với bản nguyên của họ, nhưng không có nghĩa là chỉ có một phương pháp tu luyện duy nhất.”
“Vậy điều gì xảy ra khi bọn họ cũng có thể tu luyện theo một phương pháp khác, họ có thể vượt qua được những người tu tiên không?”
“Ký chủ, xét về sức mạnh thì họ có thể không kém cạnh những người tu tiên là mấy, nhưng về tuổi thọ thì chắc chắn thua xa mười con phố.”
“Tuổi thọ?”
“Ký chủ, tu tiên là phương pháp tu luyện tinh khí thần, còn các phương pháp khác thì chỉ tập trung vào tinh và khí mà ít khi động đến thần, vì thế mà những người này chỉ sống được tối đa từ mười vạn đến trăm vạn năm.”
“Tuổi thọ chỉ mười đến trăm vạn năm.”
“Tuổi thọ như vậy cũng là quá hạnh phúc với những người không có linh căn rồi, nếu bọn họ cũng có thể tu luyện thì đây thật sự là một nguồn nhân lực lớn cho sự vận hành của tu chân giới nha.”
“Làm sao bỏ phí những con gà đẻ trứng vàng này cho được.”
“Khai thác linh thạch, tìm kiếm tài nguyên cũng cần phải có người làm chứ, nhất là ở những khu biển hoang không người.”
Thương Hy(•_•)
Được rồi, chuyện này cứ tạm gác qua một bên rồi tính sau, Thương Hy mở bảng cá nhân xem sau cuộc thi thì hiện tại ta có bao nhiểu điểm tích lũy.
[Ký chủ: Diệp Hàn
Tu vi: Luyện khí viên mãn
Điểm tích lũy: 118.488.800.000 điểm tích lũy
Công pháp: Luyện khí quyết
Kỹ năng: không
Thần thú: Thiên vỹ kê]
“Trời, Điểm tích lũy nhiều như vậy sao, ta không nghĩ sau cuộc thi thì điểm tích lũy nó lại tăng lên nhiều như vậy đấy.”
“Ký chủ, sau cuộc thi điểm tích lũy của ngài chỉ tăng thêm có hai trăm triệu điểm mà thôi.”
“Số còn lại là do trong hai tuần này đã bán được hơn hai trăm triệu chiếc smart phone, cùng với thu hút được không ít người vào mở tài khoản thương hiệu và group chát.”
“Hơn hai trăm triệu chiếc smart phone, trong hai tuần này tại sao số smart phone bán được lại tăng đột biến như vậy?”
“Nhưng mà thôi kệ, càng bán được nhiều càng bán được nhanh thì càng tiến gần đến mục tiêu Thôn Thiên Thần Thể.”
Cuộc thi tu chân lịch lãm đã kết thúc, ta cần phải nghĩ thêm những ứng dụng khác để có thể bào linh thạch của bọn họ mới được.
Trong khi hắn đang đau đầu nghĩ cách để kiếm linh thạch, thì chiếc smart phone của hắn bỗng nhiên vang lên.
“Chủ nhân có người gọi, Chủ nhân có người gọi, hãy mau mau nghe máy, hãy mau mau nghe máy.”
Hắn lấy smart phone ra xem, thì ra là Tam hoàng cô gọi.
“Diệp Hàn, Diệp Hàn, mau mau tới Càn Long Điện, Hoàng tổ mẫu có dấu hiệu sắp tỉnh rồi.”
Lúc này, Diệp Hàn chưa kịp suy nghĩ gì, thì smart phone của hắn đã vang lên tiếng tút tút, tam hoàng cô đã cúp máy mà không nói thêm một lời.
Hắn bất đắc dĩ cười khổ, cái gia tộc này hình như toàn duy truyền gen lặn không à.
Thương Hy ಠ_ಠ
Hoàng tổ mẫu đã ăn Mộc Thụ Thần Quả cũng được gần hai tuần rồi, xem ra cũng đến lúc tỉnh lại, nhưng không biết hiệu quả đạt được như thế nào.
Diệp Hàn vội vàng gọi tiểu lý tử đến, bảo hắn mình phải đi tham gia nghị sự gia tộc, có chuyện gì thì nhắn tin cho mình, rồi nhanh chóng phi thân về phía tổ địa nằm sâu trong dãy núi phía sau hoàng cung.
Khi đến nơi, hắn thấy mọi người đều đã tề tựu ở đây rồi, còn ví dụ như bát hoàng thúc và tam hoàng tỷ thì sớm đã về Trấn Yêu Thành, chắc phải mất nửa ngày sau mới có thể trở lại Đế Đô.
“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu và và vị mẫu phi.” Hắn nói xong liền quỳ gối hành lễ.
“Haha, tiểu cửu đứng lên, con mau mau đi xem tình hình hồi phục của hoàng tổ mẫu như thế nào rồi?”
Diệp Hàn nghe vậy liền quay mắt nhìn về phía cái kén bằng dây leo, thấy nó rung lắc không ngừng, vỏ kén cũng mất đi sắc xanh tươi mát, chỉ còn màu úa tàn.
Hắn còn cảm nhận được luồng sinh khí đang không ngừng thấm dần vào trong kén.
“Thương Hy, chuyện này là như thế nào, có phải hoàng tổ mẫu sắp phá kén mà ra không?”
“Ký chủ, đây chính là giai đoạn cuối cùng trước khi thức tỉnh toàn bộ thần thể và phá vỡ vỏ kén để đi ra ngoài.”
Diệp Hàn vội vàng lấy cái mai rùa từ không gian hệ thống ra và quăng lên trời, cái mai rùa liền bành trướng khổng lồ che khuất cả tòa Càn Long Điện rồi từ từ biến mất vào không gian.
Lúc này, Thái tử chứng kiến Diệp Hàn có hành động như vậy, hắn cảm thấy kỳ quái liền hỏi.
“Tiểu cửu, đệ đang làm gì vậy? Cái mai rùa này là cái gì?”
Mọi người đều nhìn về phía Diệp Hàn với ánh mắt nghi hoặc, không rõ Diệp Hàn làm như vậy là có ý nghĩa gì.
Diệp Hàn thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt hoài nghi như vậy thì cũng mỉm cười rồi nói.
“Phụ hoàng, mẫu hậu đây là mai rùa của Thần Kim Quy, nó không có năng lực phòng ngự hay tấn công gì đặc biệt, nhưng nó lại có một ưu điểm là vạn vật trong nó đều bị che giấu thiên cơ, không bị ai nhìn thấu hoặc tính toán ra được.”
Bọn họ nghe Diệp Hàn nói như vậy càng cảm thấy bối rối, Càn Long Điện và cả Hoàng cung đều được bảo vệ bởi trận pháp mạnh nhất, ai mà có thể nghe lén hay dò xét thiên cơ của họ được.
Diệp Hàn chỉ nói một chữ Tiên rồi chỉ tay lên trời, mọi người nhìn vậy thì cũng đã hiểu ra, Diệp Hàn không phải đề phòng người của Thiên Nguyên Đại Lục mà là đề phòng thiên cơ đến từ Tiên giới.
Dù sao tiên giới cũng quá thần bí, thần thể ở tiên giới cũng là một thể chất vô cùng khủng bố, nếu bị bọn họ phát hiện ra điều gì đó, thì Càn Nguyên Vương Triều sẽ gặp tai ương thậm chí là diệt vong.
“Tiểu cửu, con suy nghĩ thật chu đáo, phòng ngừa một chút còn hơn bỏ sót một điều.”
Mọi người nghe thấy vậy đều gật đầu khen ngợi và tán thưởng cho sự thông minh tài trí của Diệp Hàn.
Bỗng nhiên một tiếng cạch cạch vang lên từ cái kén, mọi người đều căng thẳng nhìn về phía đó, cái kén bị nứt ra từng đường từng đường, cuối cùng tan thành từng mảnh vụn.
Lúc này, một luồng ánh sáng xanh chói lọi bắn thẳng lên trời, nhưng cũng may là có cái mai rùa của Diệp Hàn chắn lại trước khi nó kịp bứt phá lên không trung.
Bọn họ bị ánh sáng xanh làm lóa mắt, không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra xung quanh cái kén.
Tuy không thấy rõ những gì đang xảy ra, nhưng bọn họ đều cảm thấy một luồng sinh khí mạnh mẽ của Hoàng tổ mẫu tràn ra từ trong đó.
Họ tin chắc rằng Hoàng tổ mẫu đã thành công thức tỉnh thể chất.
Ánh sáng xanh dần tan biến, mọi người phấn khích vội vàng nhìn về phía hoàng tổ mẫu, bà lão già nua, da nhăn nheo, tử khí bao trùm đã biến mất, thay vào đó là một người thiếu nữ trẻ đẹp, da dẻ mịn màng, sinh khí rực rỡ.
Mọi người nhìn thấy tình cảnh như vậy đều sững sờ, mắt chữ 0 mồm chữ A, không thể tin được vào mắt của mình.
Nhìn Hoàng tổ mẫu lúc này tuổi chỉ tầm đôi mươi, có mái tóc dài mượt mà, đôi môi hồng như hoa anh đào.
Làn da trắng như tuyết không tì vết, thân hình thì thon thả, đường cong gợi cảm, ngực căng tròn như hai trái bưởi, eo thon như liễu yếu, mông cong như trái đào.
Cảnh tượng này khiến Diệp Hàn và mọi người không ngừng xấu hổ, lập tức nhắm mắt quay mặt lại phía sau.
Hoàng hậu là người phản ứng nhanh nhất, lập tức chạy đến bên hoàng tổ mẫu và khoác lên người tổ mẫu một chiếc xiêm y.
Chỉ khi nghe tiếng hoàng hậu nhắc, mọi người mới dám nhìn lại, lúc này họ mới nhận ra hoàng tổ mẫu không còn chút tu vi nào, nhưng sinh khí quanh người lại bừng bừng.
Phải mất một lúc, hoàng tổ mẫu mới mở ánh mắt ra, một tia sáng xanh lấp lánh từ đôi mắt của tổ mẫu phóng ra, như muốn đâm nát không khí. Nơi nào có tia sáng đi qua, nơi đó sinh khí tràn đầy, sinh sôi nảy nở.
Hoàng tổ mẫu vẫy vẫy hai tay, cử động thân thể, cảm nhận rõ sự khác biệt, cơ thể của bà không còn khô héo và đau nhức như trước nữa.
“Đây là Mộc Thần Thể sao?”
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều xúc động đến rơi lệ.
Phụ hoàng cùng mẫu hậu, mẫu phi và mọi người vội vàng đến bên hoàng tổ mẫu quỳ gối khóc nức nở, đây là tiếng khóc trong sự vui sướng, hân hoan.
Nỗi lo sợ ám ảnh mấy trăm năm của bọn họ cuối cùng cũng tan biến.
Hoàng tổ mẫu nhìn thấy cảnh này mắt cũng ướt đẫm, bộ mặt biểu lộ nhiều cảm xúc, bà vừa muốn nói gì đó thì trên không trung một đám mây đen quyện lại, che chắn cả một vùng trời.
Mọi người đều ngước mắt lên nhìn, thấy gió lớn mây đen cuồn cuộn, sấm chớp rền vang, nếu nhìn kỹ họ còn nhận ra được một bóng người cự đại tay cầm Lôi trùy thoát ẩn thoát hiện.
Diệp Hàn quay sang nhìn thì thấy phụ hoàng đang run rẩy nhìn lên trời nói lẩm nhẩm: “Tiên cảnh, Tiên cảnh.”
Lúc này, hắn mới sực nhớ, phụ hoàng đã là Bán tiên viên mãn, chẳng nhẽ tâm ma vừa biến mất, đã lập tức phải đương đầu với Tiên cảnh, cần phải độ kiếp để phi thăng tiên giới?
Điều này không thể xảy ra, tuyệt đối không thể xảy ra.
Phụ hoàng chính là cây đại thụ che chắn bảo vệ cả Càn Nguyên Vương Triều, nếu người phi thăng tiên giới thì Vương triều lập tức sẽ gặp họa lớn.
“Thương Hy, ngươi phải mau mau tìm cách giải quyết giúp ta, nếu không thì tất cả kế hoạch của ta sẽ tan thành mây khói, thậm chí cái sinh mệnh nhỏ nhoi này của ta cũng có thể không giữ được.”
“Ký chủ lúc này mới nghĩ đến tầm quan trọng của tu vi sao?”
“Ký chủ yên tâm, nếu ký chủ không may qua đời, thì Thương Hy sẽ cúng nhiều đồ ngon như gà quay heo quay vào ngày giỗ cho ngài nha.” Vừa nói vừa làm bộ dáng lau nước mắt như không muốn chia ly.
Nghe thấy Thương Hy nói như vậy, chẳng nhẽ không còn cách nào có thể ngăn cản phụ hoàng phi thăng tiên giới.
Hắn ngước mắt lên nhìn lôi kiếp đang dồn dập hội tụ, mà không khỏi trào dâng những kỷ niệm tươi đẹp trong mười năm qua, chúng như những cảnh phim lần lượt hiện ra trong tâm trí hắn.
Linh Nhi tiểu Ly, hy vọng kiếp sau ta lại có thể gặp lại các ngươi, hy vọng các ngươi có thể tránh thoát kiếp nạn lần này.
Thương Hy nhìn thấy biểu cảm như sắp chết của Diệp Hàn mà cười không ngậm được miệng, cô thấy hắn đủ khổ rồi, liền dừng lại không trêu chọc nữa.
“Ký chủ, Thương Hy cũng đâu có nói là không có cách giải quyết, ngài sao lại có vẻ buồn bã như sắp đi tang thế.”
Diệp Hàn bất lực vô thần nhìn lên những đám mây đen trên bầu trời, cảm thấy tuyệt vọng, chuẩn bị đón nhận kiếp số, nhưng khi nghe thấy Thương Hy nói như vậy lập tức liền bừng tỉnh.
“Thương Hy, lời ngươi . . . ngươi nói là thật chứ, ngươi thật . . . thật sự có cách giải quyết.”
Diệp Hàn chăm chú nhìn vào gương mặt của Thương Hy, mong chờ một cái gật đầu, có thể nói cái gật đầu của cô lúc này chính là khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục.
“Có cách, nhưng ký chủ phải trả một cái giá tương đối lớn đấy, nếu ký chủ chấp nhận thì có thể giải quyết được vấn đề ngay trước mắt này.”
Thương Hy vừa nói xong, Diệp Hàn liền không một chút do dự đồng ý, dù hải trả cái giá đắt cỡ nào hắn cũng sẽ chấp nhận.