• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Hàn nhìn chằm chằm vào đứa bé đang đứng, không tin vào mắt mình.

Hắn không biết phải nói gì về cảm xúc của mình lúc này, cảm giác như vừa chìm sâu trong địa ngục, rồi lại bất ngờ được lên thiên đường, mọi thứ xảy ra quá nhanh, cảm xúc thật khó tả.

Tiểu Kê nhỏ bé, lông vàng óng ánh, hoàn thành lôi kiếp hóa hình thành một đứa bé gái đáng yêu, da trắng như ngọc, mái tóc vàng như lửa.

Cô bé mở to đôi mắt xanh biếc, nhìn Diệp Hàn và những người khác bằng ánh nhìn tò mò.

Sau đó cô hạ thấp đầu, nhìn thấy bản thân mình có hai chân hai tay như con người, cảm nhận được một luồng sức mạnh mới chảy trong cơ thể, khiến cô muốn thử nghiệm nó.

Cô bé nhảy lên và bước đi vài bước, thấy mình nhẹ nhàng và linh hoạt hơn bao giờ hết.

“Ta đã thành công! Ta đã thành công! Ta cuối cùng cũng có thể hóa thành hình người! Bây giờ ta có thể tự do biến hình như con người rồi!”

Cô không kìm được sự phấn khích, chạy nhảy tung tăng khắp tẩm cung, chạm vào cây cỏ, hoa lá, đá cuội, cảm nhận mọi thứ bằng đôi bàn tay mới.

“Ta muốn ăn đồ ngon, mặc đồ đẹp, làm mọi thứ giống như con người.”

Diệp Hàn nghe thấy Tiểu Kê nói vậy, không biết nên cười hay khóc.

Lúc này Linh Nhi lập tức chạy đến bên tiểu Kê, che chắn trước mặt mọi người và nói.

“Tiểu Kê, Tiểu Kê, tỷ biết muội rất vui, nhưng muội phải bình tĩnh lại, không thể chạy lung tung như vậy được, cần phải học cách ứng xử như một con người, trước tiên muội cần phải mặc một bộ quần áo vào đã.”

Diệp Hàn và mọi người nghe thấy vậy liền ho khục một tiếng liền quay mặt đi chỗ khác.

“Chỗ này không còn việc gì nữa, phụ hoàng còn một số tấu chương chưa xử lý xong, phụ hoàng đi trước.” Hoàng thượng nói xong thì biến mất tại chỗ

Cung tiễn phụ hoàng(Cung tiễn hoàng thượng).

Sau khi hoàng thượng rời khỏi Diệp Hàn liền sai tiểu lý tử đi ngự y phòng lấy vài bộ y phục cho tiểu Kê mặc.

Quả nhiên như người ta nói, lụa làm đẹp người, tiểu Kê đã xinh xắn đáng yêu rồi mà thêm một bộ y phục đỏ lửa cùng với hai cái má hồng hồng thật khiến ai nhìn cũng muốn cúi xuống cắn một miếng.

“Tiểu Kê, mau đến đây cho bản điện hạ thơm má một cái.”

Nghe Diệp Hàn gọi mình là tiểu Kê, cô bé liền nhăn mặt nói.

“Ta không thích cái tên tiểu Kê, nó thật khó nghe.”

“Khó nghe! Ta thấy cái tên này rất dễ thương mà, ta nghĩ ngươi cũng sẽ ưa nó chứ! Lúc trước ngươi không có phàn nàn gì mà?” Diệp Hàn ngạc nhiên nhìn cô bé nói.

Tiểu Kê phình má giận dữ đỏ mặt, gào lên nói. “Ngươi mới là tiểu Kê, mười tám đời tổ tông nhà ngươi mới là tiểu Kê, cái tên khó nghe chết đi được, ta không chịu nổi, ta phải đổi tên khác.”

Diệp Hàn nghe thế thì lúng túng, cười ngượng ngùng, còn Linh Nhi đứng bên cạnh thì cười nghiêng ngả, chỉ có tên béo tiểu lý tử muốn cười mà sợ bị mắng, nhịn cười đến đỏ mặt tím tai, phì phì cả nước miếng ra ngoài.

Thấy vậy thì Diệp Hàn lườm hai người hộ một cái rồi nói.

“Ta họ Diệp gọi ngươi là Ly từ nay về sau gọi ngươi là Diệp Ly. Như thế nào, tên này có hay không?”

Tiểu Kê suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói, cái tên Diệp Ly này ta tạm chấp nhận.

Đang lúc đám người Linh Nhi háo hức hỏi thăm Diệp Ly trong hình dạng con người khiến Diệp Ly kêu la chạy trốn, thì một tiếng chuông từ smart phone của Diệp Hàn vang lên, khiến tất cả mọi người đều lặng im lại.

Diệp Hàn nhanh chóng mở smart phone lên nghe, người gọi là phụ hoàng, bảo hắn đến phòng nghị sự giải quyết một số công việc gia tộc, hắn nghĩ chắc chắn có liên quan đến Diệp Ly.

Đối với mọi người smart phone là thứ quá quen thuộc, còn Diệp Ly thì không hiểu cái vật hình chữ nhật đen xì trong tay Diệp Hàn là gì, trong ký ức truyền thừa của nó cũng không có pháp bảo tiên bảo nào hình dạng kỳ lạ như thế.

Diệp Ly nhìn cái vật trong tay Diệp Hàn với ánh mắt tò mò, nó phình má hỏi.

“Diệp Hàn ngươi đang cầm cái gì trong tay vậy, mà ngươi đang nói chuyện với phụ hoàng ngươi à, nhưng phụ hoàng ngươi đâu có ở đây, người bị thần kinh hả.”

Nó nói xong thì vung tay giật cái vật đó khỏi tay Diệp Hàn, muốn xem xem nó là cái gì.

Diệp Hàn thấy vậy thì mặt méo lại, không biết lên khóc hay lên cười, còn Linh Nhi thì lại được một phen cười bò ra mặt đất.

“Khụ! Cái này ta gọi nó là smart phone có thể giúp mọi người liên lạc với nhau, vừa nãy ta chính là thông qua pháp bảo này để nói chuyện với phụ hoàng.”

Diệp Hàn vừa chỉ tay vào smart phone vừa giải thích cho Diệp Ly hiểu.

“Smart phone! Cái tên này nghe rất lạ, trong ký ức truyền thừa của ta không có cái pháp bảo nào tên là smart phone cả?”

“Đương nhiên là không có rồi, vì vật này điện hạ mới phát minh được một thời gian.” Linh Nhi vừa cười vừa trả lời

Diệp Hàn nghe thế thì cười mỉm nói Linh Nhi giúp Diệp Ly làm quen với smart phone, và chỉ cho cô bé cách sử dụng các chức năng của nó, rồi liền rời tẩm cung đến Hoàng Đức Điện.

Tại phòng nghị sự tất cả các thành viên trong gia tộc đều có mặt, chẳng có gì to tát cả, phụ hoàng và mẫu hậu chỉ muốn biết rõ lai lịch của Diệp Ly mà thôi.

Đồng thời cũng nhắc nhở mọi người không được để lộ bất kỳ phong thanh nào ra bên ngoài, có lẽ sau này Diệp Ly có thể trở thành hộ quốc thần thú của Càn Nguyên Vương Triều cũng không biết chừng.

Diệp Hàn vừa trở về từ Hoàng Đức Điện liền nghe được tiếng cười nói vui vẻ của Diệp Ly, hắn không khỏi tò mò không biết cô bé tại sao lại cười to như thế?

Diệp Hàn nhanh chóng bước vào tẩm cung của mình, hắn liền ngây người, Diệp Ly đang nằm trên cái chõng tắm nắng của hắn, một tay cầm lấy chiếc smart phone một tay lướt màn hình, hai bên có hai cung nữ quạt gió và bóc vỏ trái cây.

Hắn biết rõ động tác của Diệp Ly một trăm phần trăm là đang lướt bookchat, thỉnh thoảng lại cười lên ha hả khi đọc những bình luận hài hước.

Tiểu lý tử và Linh Nhi mỗi người một góc cũng không rời tay khỏi smart phone, Hàn Duyên cung trở thành nơi ẩn náu của ba kẻ cuồng bookchat, ngày đêm chỉ biết chăm chú vào cái màn hình nhỏ.

Ban đầu Hàn Duyên cung có Linh Nhi đã náo loạn hết lên rồi, bây giờ lại thêm Diệp Ly nữa không biết còn đến mức độ nào.

Diệp Hàn bất lực lắc đầu, thở dài trong lòng, những đứa trẻ này thật là khó bảo.

Hắn không quan tâm đến ba người bọn họ nữa, mà bước thẳng vào phòng của mình.

Diệp Hàn vừa vào phòng thì liền hỏi Thương Hy.

“Ngươi có biết tại sao Diệp Ly lại có thể sống lại sau khi độ kiếp thất bại không?”

“Rõ ràng Diệp Ly lúc đó không có một chút sinh khí nào trên người, chúng ta ai cũng không thể cảm nhận được. Ngay cả phụ hoàng với tu vi bán tiên, cũng không thể phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào. Điều này thật là kỳ lạ.”

“Thương Hy cũng không rõ lắm. Nhưng theo Thương Hy nghĩ có lẽ là do Diệp Ly có một linh hồn rất mạnh mẽ, không chịu bị tiêu diệt bởi lôi kiếp.”

“Kết hợp với dược lực hơn nghìn năm của hóa hình thảo, có lẽ đã tạo lên một kỳ tích.”

“Linh hồn mạnh mẽ?” Diệp Hàn ngạc nhiên.

“Thương Hy đã từng đọc trong một cuốn sách cổ, có nói về một loại linh hồn gọi là bất diệt linh hồn. Dù người này linh hồn có bị tan vỡ thành vạn mảnh hóa thành tro bụi, nhưng chỉ cần vẫn còn một mảnh linh hồn thì vẫn có thể hồi sinh được.”

“Có lẽ Diệp Ly là thiên vỹ kê biến dị, đạt được một cơ duyên nào đó trong lúc còn trong trứng, vô tình sản sinh ra linh hồn bất diệt.”

Diệp Hàn nghe vậy thì gật đầu, nếu không thì sao nó lại có thể hồi sinh và hóa hình thành người? Đó là một kỳ tích hiếm có trong thiên địa.

“Đúng là nhặt được bảo bối, một trăm điểm tích lũy đổi lấy một con non thần thú có bất diệt linh hồn, xem ra ta là người có vận khí tốt nhất thiên hạ, hahah.”

Thương Hy ಠ_ಠ

“Ký chủ vẫn cần cố gắng lên, dù có nhiều bảo bối tốt, vận khí cao thì cũng cần phải có thực lực, nếu không thì ngài cũng chỉ như mấy con kiến, bóp cái là chết luôn nha.”

“Khụ, người ta nói dục tốc bất đạt, dục tốc bất đạt, chờ có đủ linh thạch mua được Thôn Thiên Thần Thể thì còn ai là đối thủ của ta nữa.”

“Được rồi Thương Hy mở bảng cá nhân.”

[Ký chủ: Diệp Hàn

Tu vi: Luyện khí viên mãn

Điểm tích lũy: 46.450.000.000 điểm tích lũy

Công pháp: Luyện khí quyết

Kỹ năng: không

Thần thú: Thiên vỹ kê]

Diệp Hàn nhìn vào bảng điểm tích lũy thì thở dài, mới chỉ có hơn bốn mươi sáu tỷ điểm tích lũy, đường đi vẫn còn thật dài a, xem ra phải tiếp tục nghĩ cách bào thêm linh thạch mới được.

Nhưng một số kế hoạch còn phải đợi thêm một thời gian nữa, ít nhất là smart phone có thể phủ sóng toàn bộ Càn Nguyên Vương Triều thì mới có thể thực hiện được.

Trong lúc không có gì để làm, Diệp Hàn liền mở bookchat ra xem có tin tức gì hay không, nhưng cũng chỉ toàn mấy cái tin nhạt nhẽo khiến Diệp Hàn không hứng thú, đang lướt qua lướt lại thì bỗng nhiên một bài viết thu hút sự chú ý của hắn.

“Thiên Cơ Các công bố danh sách mỹ nhân của Nam Bộ Châu.”

Tin tức này khiến toàn bộ giới tu chân tại Càn Nguyên Vương Triều đều xôn xao bàn tán, khi vừa mới đăng đã thu hút hàng chục triệu lượt thích và bình luận.

Diệp Hàn bỗng nảy ra một lý tưởng có thể bào thêm được một núi linh thạch, đó là tổ chức một cuộc thi mang tên “Tu Chân Giới Lịch Lãm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK