• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Ký chủ: Diệp Hàn

Tu vi: Luyện khí viên mãn

Điểm tích lũy: 3.250.430.135.120

Công pháp: Luyện khí quyết

Kỹ năng: Không

Vật phẩm: Mai rùa, Găng tay chuột chũi, Vòng xuyên thấu . . .

Thần thú: Thiên vỹ kê]

Diệp Hàn nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị số điểm tích lũy của mình. Hắn không thể tin được, đã hơn một tuần trôi qua, mà sao chỉ có bấy nhiêu điểm. Hắn quay sang nhìn Lê Thương Hy, với ánh mắt nghiêm túc: “Nè Thương Hy, ngươi có chắc là không có gian lận gì xảy ra? Điểm tích lũy của ta phải nhiều hơn mười mấy nghìn tỷ mới đúng. Ngươi có ăn trộm điểm của ta không?” Hắn hỏi với giọng đầy nghi ngờ.

Thương Hy nghe vậy thì ngáp một cái, rồi nói với giọng chán nản. “Ký chủ đừng có nghi ngờ nhân phẩm của hệ thống. Hiệu ứng đám đông chỉ là tạm thời thôi, không phải ai cũng có nhiều linh thạch thượng phẩm như vậy mà biếu không cho ký chủ. Hầu hết mọi người chỉ có thể chi ra vài chục hoặc vài trăm viên linh thạch thượng phẩm mà thôi.” Thương Hy liếc mắt nhìn Diệp Hàn, ánh mắt đầy khinh bỉ.

“Ta chỉ nói đùa một chút thôi.” Diệp Hàn cười ha hả, rồi vẫy tay phải của mình. Ngay lập tức, Vô Tự Tiên Thư xuất hiện trên lòng bàn tay. Hắn nhìn vào cuốn sách, rồi hỏi: “Bây giờ, trong tu chân giới có bao nhiêu người không có linh căn để tu luyện?”

Trên trang giấy của Vô Tự Tiên Thư, nhanh chóng hiện lên những dòng chữ trả lời cho câu hỏi của Diệp Hàn. “Thiên Nguyên Đại Lục có tổng cộng 3.215.487.245.325 người sinh sống. Trong số đó, có hơn sáu phần mười người không có linh căn hoặc chỉ có bán linh căn không đủ để bắt đầu tu luyện. Đây là số liệu bao gồm cả những người mới sinh ra và những người sắp qua đời.”

Diệp Hàn ngạc nhiên nhìn vào số liệu trên Vô Tự Tiên Thư không khỏi thở dài, rồi nói: “Linh giới mà còn có nhiều người không có linh căn như vậy, huống chi là phàm giới. Phàm giới, hàng chục triệu người may ra thì có một người sở hữu linh căn a.” Hắn cầm Vô Tự Tiên Thư trong tay, rồi ngồi trên giường với tư thế khoanh chân, bắt đầu suy nghĩ. Một lúc sau, hắn hỏi với giọng tò mò: “Thương Hy, những người sử dụng hệ thống tu luyện khác với hệ thống của tu tiên thì có tinh thần lực không?”

“Ký chủ, tinh thần lực là một loại năng lượng của linh hồn, nó sẽ biến đổi theo hệ thống tu luyện mà người tu luyện sử dụng. Hệ thống tu luyện nào có tác động tốt hơn lên linh hồn thì tinh thần lực cũng mạnh hơn. Ví dụ như phụ hoàng của ký chủ, ngài ấy tu luyện hệ thống Đế Hoàng, tinh thần lực cũng không kém gì so với những người tu tiên đâu.”

Diệp Hàn nghĩ một lúc, rồi nói: “Thương Hy, ngươi hãy chọn cho ta một số hệ thống tu luyện mạnh mẽ và có tiềm năng có thể giúp đỡ bọn họ.”

“Hiện tại Thương Hy đã chia hệ thống tu luyện cho ký chủ thành ba loại, theo mức độ từ thấp đến cao. Ký chủ có thể chọn loại nào tùy ý.”

Diệp Hàn mắt sáng lên, hứng thú nhìn Thương Hy hỏi: “Ngươi hãy nói cho ta biết những hệ thống tu luyện cao cấp nhất trước đi.”

“Cao cấp thì có nhiều loại như Nho Tu, Phật Tu, Võ Đạo, Linh Tu, Kiếm Đạo v.v…”

“Nho Tu, Phật Tu là những hệ thống tu luyện mà người ta thường thuyết đạo và tu thiền à? Ta nghe nói hai loại hệ thống này dễ bị dao động đạo tâm, có phải không? Nếu vậy thì ta không muốn chọn. Hai loại hệ thống này có vẻ không hợp với triều đình.” Diệp Hàn vẫy vẫy tay từ chối.

Thương Hy liếc mắt khinh bỉ nhìn Diệp Hàn một cái rồi nói: “Ký chủ xem phim ít thôi, Phật Tu không phải là mấy tên suốt ngày gõ mõ đâu. Phật Tu là hệ thống tu luyện dựa trên công đức, giống như phụ hoàng của ký chủ dựa trên khí vận. Muốn có công đức thì phải chăm làm nhiều việc thiện, giúp đỡ vạn vật.”

“Vậy thì hệ thống tu luyện này có vẻ dễ dàng tu luyện nhỉ!”

Thương Hy lắc đầu, rồi nói: “Ký chủ đừng có nghĩ rằng tích công đức là chuyện đơn giản. Không phải mọi việc thiện đều có thể được thiên đạo công nhận. Quan trọng nhất là, nếu một người tu luyện Phật tu có một phút xuất hiện sát tâm làm việc ác, thì cả đời tu hành coi như hủy bỏ.”

Diệp Hàn ho nhẹ một cái, rồi nói với giọng ngượng ngùng: “Thế thì những hệ thống tu luyện này cần bao nhiêu điểm tích lũy để mua?”

“Những hệ thống tu luyện này chỉ cần hơn hai trăm tỷ điểm tích lũy thôi. Giá này đã bao gồm cả những công pháp và võ kỹ cơ bản của hệ thống.”

“Hơn hai trăm tỷ điểm tích lũy, đó không phải là một số tiền nhỏ đâu. Tự nhiên mất không một số tiền lớn như thế, thì có hơi đau lòng nha.”

“Ký chủ, cái này người ta gọi là thả con săn sắt bắt con cá rô.” Thương Hy hé miệng cười duyên dáng nói.

Hắn nghe Thương Hy nói như vậy liền nhìn xuống Vô Tự Tiên Thư rồi hỏi: “Ngươi có thể thôi diễn các loại công pháp võ kỹ của các loại hệ thống tu luyện này không?” “Có thể, nhưng chỉ giới hạn đến khi đột phá phi thăng mà thôi.” Diệp Hàn đọc xong thì nhếch môi nở nụ cười lẩm bẩm “hai trăm tỷ điểm tích lũy của ta, đâu thể nào mà cho không được.”

Thương Hy(•_•)

. . .

“Phụ thân, người mau tỉnh dậy và ăn một chút cháo nóng. Cháo này nữ nhi nấu từ sớm để giúp người mau chóng phục hồi sức khỏe.”

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ bên giường. Đó là một cô bé chỉ mới mười tuổi, tuy nhiên đã phải gánh chịu nhiều khổ cực. Mái tóc dài của cô bị bám đầy bụi bẩn, đôi mắt sáng nhưng đầy buồn bã cùng với một chiếc áo dài rách rưới chắp vá nhiều chỗ, lộ ra làn da xanh xao. Lúc này, cô đang ngồi bên giường, vừa bê một bát cháo trắng loãng vừa múc từng thìa nhỏ cho người đàn ông nằm trên giường. Người đàn ông nằm trên giường là một trung niên, cũng chính là phụ thân của cô. Hắn đã phải vất vả làm lụng cả ngày, lại có thói quen thức khuya đọc sách, chính vì vậy hắn đã bị cảm mạo phong hàn vài hôm trước. Từ đó hắn không thể dậy được nữa, chỉ có thể nằm yên trên giường nhờ thê tử và nữ nhi chăm sóc. Bây giờ hắn cũng không khác nữ nhi của hắn là mấy, nước da xanh xao và thân hình gầy gò, bởi hắn không có đủ chất dinh dưỡng để bồi bổ sức khỏe sau cơn bạo bệnh.

“Mai Linh, con phải chịu nhiều khó nhọc rồi.” Người đàn ông vừa nói vừa cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể yếu ớt không cho phép. Hắn chỉ có thể tựa lưng vào vách tường, nhìn con gái với đôi mắt đầy ân cần và lo lắng. Giọng nói của hắn khàn khàn, như muốn nói nhiều điều nhưng không thể.

“Không không! Tất cả tại Linh nhi còn quá bé không thể giúp mẫu thân, không thể kiếm đủ tiền để mời đại phu đến chữa bệnh cho phụ thân.” Cô bé vừa nói vừa run run lắc đầu, nước mắt tuôn trên khuôn mặt rơi từng giọt từng giọt xuống vạt áo rách rưới.

Thẩm Chân là tên của người đàn ông trung niên. Hắn là con thứ do một nha hoàn sinh ra trong một gia tộc bán phẩm ở Thẩm gia trấn. Nhưng khi sinh ra, hắn không có linh căn, không thể tu luyện. Phụ thân hắn là tộc trưởng của gia tộc, lập tức nổi giận lôi đình không chịu nhận hắn làm nhi tử, liền trục xuất hai mẹ con hắn ra khỏi phủ. Bởi vậy, hai mẹ con hắn đành phải theo đoàn thương nhân đi khắp nơi, từ Võ Linh Vương Triều đến Càn Nguyên Vương Triều, vì bọn họ chỉ có thể sống ở nơi mà người bình thường không có linh căn không bị người tu chân khinh rẻ và đùa giỡn. Dù sao trong thế giới tu chân, người mạnh là vua, người yếu là cỏ, số phận của họ do người mạnh quyết định.

Thẩm Chân nằm trên giường, ánh mắt đau buồn nhìn nữ nhi. Hắn tự trách mình vì không có linh căn, không thể tu luyện, không thể cho thê tử và nữ nhi của mình có một cuộc sống tốt đẹp. Hắn nắm chặt nắm đấm hai tay tự trách “nếu hắn có tu vi, có thực lực, hai người họ sẽ không phải sống trong một ngôi nhà lá đổ nát, bốn bức tường là đất sét, một tháng mới được ăn thịt một lần.”

Bỗng nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên làm cắt ngang luồng suy nghĩ của hắn. Một trung niên mặc áo gấm màu xanh dương đứng bên ngoài cửa nhà. Hắn có một nụ cười thân thiện trên môi, nhìn vào và hỏi: “Xin lỗi, cho tại hạ hỏi đây có phải là nhà của Thẩm tú tài đúng không?”

Thẩm Chân nhìn chằm chằm vào người trung niên, người này có một gương mặt tròn trịa, thân hình cao to vạm vỡ. Mặc một bộ y phục lộng lẫy, đính đầy ngọc bích. Thẩm Chân không biết người này là ai, đến tìm hắn có chuyện gì. Khi hắn còn đang lúng túng, tiếng nói của người trung niên lại vang lên: “Xin lỗi, cho tại hạ hỏi đây là nhà của Thẩm tú tài sao?” Âm thanh vang lên làm Thẩm Chân bừng tỉnh, nhanh chóng trả lời: “Vâng, đây là nhà của tại hạ, tại hạ chính là Thẩm Chân. Ngài là . . .?”

Người trung niên thấy Thẩm Chân xác nhận danh tính, liền cười tươi bước vào phòng. Hắn đứng trước mặt Thẩm Chân, giơ tay ra nói: “Thẩm tú tài, bổn quan xin tự giới thiệu. Bổn quan là huyện lệnh của Thanh Minh huyện, quản lý mọi việc trong huyện này.” Nói xong, hắn lấy smart phone của mình từ trong giới chỉ, mở ra một tấm giấy thông quan có dấu ấn của triều đình, để cho Thẩm Chân xem rõ.

Thẩm Chân và Mai Linh nghe tên huyện lệnh, lập tức sợ hãi không kém gì khi nghe sấm. Họ không hiểu một huyện lệnh cao quý như vậy đến tìm họ có việc gì. Hắn vội vàng muốn dậy khỏi giường, xuống đất để có thể quỳ xuống hành lễ. Nhưng khi hắn vừa dậy được một chút, hắn bất ngờ cảm thấy một lực kéo hắn ngồi lại. Không những thế hắn còn cảm thấy một luồng khí ấm áp chảy vào cơ thể, làm cho hắn cực kỳ thoải mái và dễ chịu. Không còn cảm giác đau đớn và yếu ớt như lúc vừa nãy nữa.”

“Lăng đại nhân, ngài . . .”

“Thẩm huynh không cần phải lo lắng, bổn quan đến đây có chuyện tốt muốn nói cho Thẩm huynh biết. Triều đình chuẩn bị trong thời gian tới sẽ ra mắt một tính năng mới dành bookchat, đó chính là Tàng Thư Lâu. Ở đây là một nơi chứa đầy công pháp võ kỹ tu tiên, kể cả những hệ thống tu luyện dành cho những người không có linh căn. Trong số đó, có một hệ thống tu luyện rất đặc biệt là Nho Tu. Nó dành cho tất cả thư sinh, giới văn nhân yêu thích Cầm, Kỳ, Thư, Họa, những người này có thể sử dụng Hạo Nhiên Chính Khí để tu luyện.” Nói đến đây vị Lăng đại nhân dừng lại một chút để nhìn xem biểu hiện của hai phụ tử họ, thì rất hài lòng nói tiếp. “Chính vì vậy, hôm nay bổn quan đến đây để đưa cho Thẩm huynh toàn bộ hệ thống công pháp và giúp huynh tu luyện ngay bây giờ mà không cần đợi một thời gian nữa.” Nói xong, hắn vung tay ra trước mặt, một viên ngọc giản màu xanh nhạt nhỏ như trứng chim bồ câu lập tức xuất hiện trên tay.

Lời nói của Lăng đại nhân khiến cho không khí trong phòng lập tức trở nên im lặng. Hai phụ tử nhà họ Thẩm đều ngơ ngác nhìn vào người trung niên. Đôi mắt của họ mở to như muốn trố mắt ra, miệng há rộng như muốn nuốt cả quả trứng gà. Không thể tin vào tai mình. “Cheng.” Tiếng bát cháo trong tay Mai Linh rơi xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ. Cháo trắng loãng bắn tung tóe khắp nơi. Nhưng lúc này, họ không quan tâm đến những chuyện vụn vặt như vậy, mà tập trung nhìn vào người trung niên với ánh mắt ngạc nhiên và hoài nghi.

“Đại nhân, đại nhân! Người không có linh căn cũng có thể tu luyện được sao? Ngài không phải đang trêu đùa chúng thảo dân chứ?” Thẩm Chân nuốt một hơi thở sâu hỏi.

“Haha, đây là ân huệ của Đương Kim Hoàng Thượng. Ngài đã vì bá tánh thiên hạ, vì muôn dân trăm họ mà tạo ra nhiều hệ thống tu luyện mới lạ. Trong số đó, có cả những hệ thống tu luyện dành cho người không có linh căn.” Người trung niên nói với vẻ mặt hào hứng và kính trọng.

“Hoàng . . . Hoàng Thượnggg.” Mai Linh khuôn mặt ngơ ngác lẩm nhẩm. “Không linh căn vẫn có thể tu hành.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK